Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 304 -




A Long ở phía sau nghe thấy vậy thì mắt sáng lên.
"Trời ạ, chị dâu đúng là thương em hơn cả đại ca! Chị ấy còn muốn mua cho em một chiếc xe máy ba bánh! Cái này tốt hơn xe kéo nhiều!"
Bạc Đình quay lại nhìn liếc một cái, A Long đã bị dọa sợ.
Rất nhanh, Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình đã đi theo Vương Quý đến nhà máy.
Vương Quý nhờ người tìm được một chiếc xe máy ba bánh.
Anh ta cùng Bạc Đình đã phải mất hơn ba giờ để sửa chữa lại chiếc xe, phải đến buổi chiều mới sửa xong.
Vương Quý đúng là một người tốt bụng, anh ta nhận giúp bọn họ tìm được xe cũng đã tốt lắm rồi, vậy mà còn giúp bọn họ sửa chữa, rửa sạch lại chiếc xe.
Anh ta nói việc sửa chữa xe đều là Bạc Đình làm, anh ta chị giúp được một chút thôi, vì thế chỉ cần đưa cho anh ta ba trăm đồng tiền là được rồi.
Nhưng Bạc Đình đã tính giá cả, nhất quyết đưa cho anh ta năm trăm đồng tiền.
Thẩm Thanh Ca cũng không có ý kiến gì, cô chính là không thích nợ ân tình của người khác.
Bạc Đình lái xe ba bánh chở cô đến ga xe lửa.
Khi nhìn thấy chiếc xe ba bánh mới toanh A Long liền nhảy cẫng lên, "Chị dâu, chị thật tốt bụng! Chiếc xe này đẹp quá!"
"Là anh Đình tự mình sửa chữa lại hết đấy."
A Long quay lại nhìn, khuôn mặt của Bạc Đình hiện tại còn đen hơn cả đáy nồi. Xung quanh anh tỏa ra hơi lạnh như muốn đóng băng người khác.
A Long ngừng cười, không ngừng nói: “Cảm ơn đại ca!”
“Anh Đình, em đói…” Thẩm Thanh Ca cũng nói với giọng nịnh nọt.
Sắc mặt của Bạc Đình khôi phục lại như thường, anh đưa cô đến tiệm cơm quốc doanh.
Anh gọi một đĩa thịt kho, một đĩa khoai tây chiên chua cay, canh sườn và hai bát cơm.
“Em ăn đi, ăn nhiều vào, em gầy như một tờ giấy vậy.” Anh gắp cho cô một miếng thịt kho tàu.
Cô giận dữ nhìn anh, lúc nào anh cũng có rất nhiều từ ngữ kỳ lạ để miêu tả cô.
Lúc trước anh nói cô là một con chim nhỏ, lúc khác anh lại nói cô là một con gà, bây giờ thì lại là một tờ giấy...
"Em không phải là một tờ giấy.” Cô nhỏ giọng nói.
"Vậy sao? Em nhẹ như vậy, sau này làm sao có con được chứ?"
Thẩm Thanh Ca lạnh lùng nói: "Anh không nhẹ, vậy anh sinh cho em một đứa con xem nào."
Anh cười khẽ: "Anh là đàn ông, anh sinh con như thế nào được?"
Cô tức giận, người đàn ông này vậy mà còn dám nói như thế!
"Bạc Đình, anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Anh giấu tiền riêng sau lưng em à?" Cô chợt nhớ ra chuyện này.
Tuỳ tiền ra tay liền có thể lấy ra năm trăm đồng tiền, số tiền này còn nhiều hơn số tiền cô mang theo nữa!
Bạc Đình thấp giọng giải thích: “Anh kiếm được tiền ở chợ đen, định mang về cất.”
"Lý do này coi như chấp nhận được.”
Khi trở lại thôn, Thẩm Thanh Ca nhìn thấy Đại Vượng cùng Nhị Vượng đang ngồi ven đường, đốt lửa nướng đồ ăn.
"Cái này có mùi thơm quá!"
Cô ra hiệu cho Bạc Đình dừng lại, "Đại Vượng, cháu đang ăn cái gì vậy?"
"Khoai tây cháu đào được ở trên núi." Đại Vượng đưa cho cô một củ khoai tây nhỏ.
Đây không phải là củ khoai tây bình thường!
Đây rõ ràng là khoai tây núi!
Cô kích động nói: "Cháu đào ở đâu vậy? Dì cũng muốn!"
"Chính là ở trên ngọn núi kia." Đại Vượng chỉ vào đỉnh núi.
Cô nhìn Bạc Đình bằng ánh mắt khẩn cầu, Bạc Đình cũng chỉ có thể bất lực gật đầu, “Được rồi, một lát nữa anh đi đào cho em.”
Lê Hoa dọn cỏ xong đứng lên, chạy đến cười nói: “Chị Thanh Ca, đừng nghe những lời vô nghĩa của bọn chúng. Đây không phải chỉ là những củ khoai tây nhỏ chưa trưởng thành sao? Có cái gì ngon đâu chứ? Nhà em có khoai tây lớn hơn. Nếu chị thích, em sẽ lấy cho chị một ít."
"Không, chị muốn những củ khoai tây nhỏ này."
Mấy cô gái bên cạnh Lê Hoa nghe xong thì cười khúc khích, nói: "Thanh Ca, sao cô lại hành động như một đứa trẻ vậy? Mấy củ khoai bé tý mọc trên núi sao có thể ăn ngon bằng mấy củ khoai lớn của nhà chúng tôi trồng được chứ?"
"Ha ha ha…."
"..." Thẩm Thanh Ca không trả lời, cô chính là không muốn để ý đến bọn họ.
Khoai tây núi tuy nhỏ nhưng lại có mùi rất thơm, ngòn ngọt, béo ngậy, ngon hơn rất nhiều so với khoai tây tự trồng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận