Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 435 -




Trái tim của Vương Chí tan nát!
“Quan bí thư chi bộ, tại sao ông lại loại con trai tôi ra? Có phải là do tôi đã vạch trần quan hệ tốt đẹp của ông với Bạc Đình không? Tôi không phục!” Bà Lục hét lên.
“Mẹ! Con xin mẹ hãy im lặng đi! Mẹ hại chết con rồi đấy!” Vương Chí tàn nhẫn đẩy bà Lục ra.
Bà Lục ngã ngồi trên mặt đất, khóc to: “Con dám đẩy mẹ! Mẹ chính là mẹ của con đấy!”
Nhưng không có một ai đau lòng cho bà ta hết.
“Tôi sẽ bồi thường tiền cho các người.” Vương Chí vừa tức lại vừa đau lòng lấy từ trong túi ra 20 đồng tiền, đưa cho Thẩm Thanh Ca.
Tuy anh ta là người ích kỉ và thích lợi dụng nhưng anh ta vẫn có đầu óc.
Chuyện này liên quan đến mạng sống con người, nói thẳng ra Vương Phương đã làm sai!
“Vương Chí, đừng đưa tiền! Con cũng không phải đội trưởng đội sản xuất, đưa tiền cho bọn họ làm gì!”
Vương Chí căm hận nhìn bà Lục, “Sao mẹ còn dám nói như thế! Con hận không thể để mẹ…” Đi tìm chết đi.
Thẩm Thanh Ca nhàn nhã nói: “Thật ra chuyện này là do Đỗ Kỳ Kỳ xúi giục!”
“Hu hu… Chính là Đỗ Kỳ Kỳ đã nói rằng em không xinh đẹp, nhưng lại nói rằng Trường Sinh xinh đẹp.” Vương Phương cũng cảm thấy oan ức.
“Lại là con khốn đó! Mẹ sẽ giết nó!” Bà Lục cầm vũ khí lên xông ra ngoài.
Vương Chí lo lắng đuổi theo ra ngoài, vừa khóc vừa nói, “Mẹ, con cầu xin người đừng gây chuyện nữa…”
Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Thanh Ca chỉ muốn nói, thoải mái.
Khi bọn họ trở về nhà, nhiều người dân trong thôn đến đưa cho bọn họ trứng gà và đường đỏ.
“Thanh Ca, cô cầm về bồi bể thân thể cho Trường Sinh đi, mấy người nhà họ Vượng kia thật đáng chết!”
“Đúng thế! Còn dám nói Trường Sinh là con hoang, con hoang ư, cho dù cô bé là con hoang thật thì mạng sống của cô bé cũng là mạng người mà!”
“Bà Lục kia đúng là sao chổi đầu thai, thật xui xẻo, các người cứ chờ mà xem, báo ứng sau này sẽ đến thôi.”
Thẩm Thanh Ca cảm nhận được sự ấm áp chưa từng có giữa những người hàng xóm của mình, cô nói cảm ơn với từng người một.
Khi về đến nhà, Thẩm Thanh Ca phát hiện ra Đại Vượng và Nhị Vượng đnag đứng ở cửa.
“Chú Bạc Đình, dì Thẩm Thanh Ca.” Hai đứa nhỏ lễ phép chào hỏi.
Thẩm Thanh Ca ra hiệu cho Bạc Đình đi mở cửa, “Sao hai đứa lại ở đây?”
“Bọn cháu tới thăm Trường Sinh.” Đại Vượng và Nhị Vượng đồng thanh nói.
Bạc Đình lạnh lùng nói: “Con bé đang ngủ rồi!”
Hàm ý chính là mau biến đi!
“Bọn cháu có thể chờ cậu ấy tỉnh dậy.”Đại Vượng ngây thơ nói.
Bạc Đình hung hăng nhìn cậu bé: “Em ấy không có rảnh.”
“Ừm… Cậu ấy không phải đang ngủ sao? Vì sao lại không có rảnh?” Nhị Vượng nghiêng đầu nhìn anh.
Đại Vượng cảm giác được sự thiếu thân thiện của Bạc Đình, ra hiệu cho Nhị Vượng im lặng.
“Đừng nghe chú ấy nói, các cháu mau vào đi, Trường Sinh đang nằm trong phòng ngủ.” Thẩm Thanh Ca trừng mắt nhìn Bạc Đình.
Bọn trẻ nhỏ như thế, có biết cái gì đâu?
Chỉ có Bạc Đình là như vậy thôi!
“Cảm ơn dì.” Đại Vượng và Nhị Vượng vui mừng chạy về hướng phòng ngủ.
“Nam nữ khác biệt.” Bạc Đình nói ở bên tai cô.
Cô trừng mắt nhìn anh, “Bọn nhỏ chỉ quan tâm Trường Sinh mà thôi.”
Đại Vượng và Nhị Vượng đi vào phòng ngủ thì phát hiện Trương Sinh đã tỉnh rồi.
“Trường Sinh, cậu không sao chứ? Nghe nói cậu bị rơi xuống sông.” Đại Vượng lo lắng hỏi.
Bạc Trường Sinh ngồi dậy, quấn người trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, “Không có chuyện gì đâu.”
“Không có chuyện gì thì tốt! Không thì chúng mình sẽ giúp cậu báo thù.”
“Hai cậu mau về đi! Mình mệt rồi.” Bạc Trường Sinh ngáp một cái.
Đại Vượng có chút luyến tiếc, “Chúng ta không tiếp tục nói chuyện được sao?”
“Vì sao lại muốn nói chuyện tiếp? Mình cũng không muốn cùng cậu nói chuyện nữa.”
Ngoài cửa Bạc Đình gật đầu, rất đồng ý với lời nói của Bạc Trường Sinh.
Thẩm Thanh Ca thì cảm thấy hết chỗ nói.
Giọng điệu hai anh em nhà này sao lại giống nhau như vậy? Đều rất thiếu đánh!
“Bởi vì… Bởi vì mình thích cậu! Lớn lên mình muốn cưới cậu về làm vợ!” Mặt Đại Vượng đỏ bừng.
Nhị Vượng không hiểu gì, anh trai đang nói về cái gì vậy, “Hả?”
“Hừ! Mình không thích những đứa nhỏ thối! Cậu mau đi đi!” Gương mặt nhỏ của Bạc Trường Sinh nhăn nhó.
Đại Vượng giải thích: “Nhưng cậu cũng là trẻ con mà! Mà mình cũng đã hôn cậu rồi.”
“???” Bạc Trường Sinh không thể phản bác được, có vẻ có lý.
Thẩm Thanh Ca:”???”
“Hai đứa có phải rất thiếu đánh không?” Bạc Đình bước vào trong phòng, xách theo Đại Vượng và Nhị Vượng ném hai đứa ra ngoài.
“Trường Sinh! Mình sẽ cưới cậu!” Đại Vượng hét lên.
Bạc Trường Sinh cũng hét lên: “Thằng nhãi thối, tôi đánh chết cậu!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận