Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 788 -




“Chờ khi chị tốt nghiệp, Tiểu Mộng cũng học tiểu học, chắc chắn sẽ tự chăm sóc mình tốt.” Thẩm Thanh Ca trấn an nói.
“Bà chủ, có người tìm.” Trương goá phụ đột nhiên gọi cô.
Cô bước ra khỏi bếp, phát hiện Bạc Dạ tới.
Anh ta đang sửa lại cà vạt, trên mặt nở nụ cười lễ phép, “Thanh Ca, cô định khi nào mở cửa tiệm? Đến lúc đó tôi đưa cô một lãng hoa.”
“Không cần.” Cô lạnh mặt từ chối.
“Tốt xấu gì cũng quen biết, huống chi cô thuê cửa hàng của tôi, không phải ngay cả cơ hội này cũng không cho tôi chứ?” Giọng điệu của Bạc Dạ hơi ấm ức.
Dạ dày Thẩm Thanh Ca như sông cuộn biển gầm, quả thực rất muốn nôn, trước nay không nghĩ tới người này có da mặt dày như vậy.
“Tháng tám.” Cô nói cho có lệ.
Trong mắt Bạc Dạ lấp loé ánh sao, “Một sinh viên như cô, có thể kinh doanh tiệm cơm tốt như vậy, đúng là không dễ dàng. Không bằng tôi liên hệ báo chí đưa tin giúp cô một chút.”
“…” Thẩm Thanh Ca cảm thấy lạnh cả người.
Địch ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng.
Cô chán ghét loại cảm giác này, biết rõ đối phương có âm mưu, mình lại chẳng hay biết gì.
“Báo chí đưa tin? Chẳng phải việc làm ăn của chúng ta sẽ càng tốt hơn à?” Trương goá phụ có loại cảm giác vừa mừng vừa lo sợ, cười ngoác đến mang tai.
Khách trong tiệm cũng nói: “Ha ha, thật khó lường! Lên báo, chẳng phải cửa tiệm của các cô sẽ nổi danh à?”
Thẩm Thanh Ca lại không nói tiếp, “Không có chuyện gì khác, anh có thể đi rồi! Chúng tôi rất bận.”
“Cửa hàng cô cũng không làm chuyện trái với lương tâm, chột dạ cái gì?” Sau khi Bạc Dạ bỏ lại những lời này, cười âm hiểm rời đi.
Còn chưa đến giữa trưa, Thẩm Thanh Ca đã về nhà.
Lúc này, Tống Nho và Bạc Đình đi ra ngoài làm việc, trong nhà không có ai.
Mặt trời lên tới đỉnh đầu, cửa lớn mới bị mở ra.
“Thanh Ca, hôm nay em về sớm vậy.” Bạc Đình xoa đầu cô, liền chuẩn bị đi vào bếp.
Thẩm Thanh Ca nhíu mày, “Anh Đình, hôm nay Bạc Dạ hỏi em, khi nào chi nhánh khai trương! Anh ta nói đến lúc đó muốn liên hệ báo chí đưa tin… Em cảm thấy có âm mưu, cũng không biết nơi nào có vấn đề.”
Bạc Đình nắm tay lại, “Âm hồn không tan! Anh nên đánh chết cậu ta!”
“Đánh chết anh ta anh sẽ phải ngồi tù, đừng nói bừa.” Cô kéo cổ tay áo anh.
Bạc Đình ngồi bên người cô, trấn an nói: “Em đừng lo lắng, cửa tiệm của em không có bất kỳ vấn đề gì! Cho dù phóng viên tới cũng không sợ.”
“Ừm… Em chỉ cảm thấy không an tâm.” Cô cũng biết là như vậy, nhưng có lẽ giác quan thứ sáu của phụ nữ cảm thấy bất an.
Tống Nho ho khụ khụ, thấp giọng hỏi: "Tiệm cơm của cô có làm giấy phép kinh doanh hay không?”
“Đúng vậy! Em đã quên chuyện này.” Cô đột nhiên hoảng hốt.
Cô chỉ mở một tiệm cơm nhỏ, không nghĩ tới việc làm mấy thủ tục này.
“Đừng hoảng hốt! Ngày mai anh mang em đi làm, mấy ngày nay bọn anh cũng đang làm.” Bạc Đình xoa bả vai cô.
Lúc này trái tim cô mới hơi yên ổn một chút.
Nửa tháng kế tiếp, Thẩm Thanh Ca đi theo Bạc Đình, Tống Nho cùng xử lý chuyện giấy phép kinh doanh.
Mặt trời chói chang, nhưng cũng may Tống Nho có tài xế đưa đón bọn họ.
Cô mang theo một số giấy tờ chứng minh thân phận, hợp đồng thuê nhà linh tinh chạy ngược chạy xuôi.
Lúc này người tự mở cửa hàng cũng không nhiều, cho nên không cần xếp hàng.
Sau khi xong đầy đủ thủ tục, đợi bảy ngày thì nhận được giấy phép.
Thẩm Thanh Ca treo nó ở chỗ cao trong tiệm.
Rốt cuộc, đêm trước khai giảng, chi nhánh sẽ khai trương.
A Long và Hoàng Tam đưa pháo cho Thẩm Thanh Ca trước.
“Chị dâu, chúc mừng, chưa đến nửa năm chị đã mở chi nhánh rồi.” A Long chúc mừng.
Thẩm Thanh Ca cười nói: “Ít nhiều nhờ mọi người hỗ trợ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận