Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 857 -




Ngày hôm sau.
9 giờ sáng, xưởng trưởng xưởng Hồng Tinh lại tới nữa.
Hôm nay, anh ta định tiếp tục tuyển hai mươi nữ công nhân đến nhà xưởng thêu thùa.
Phụ nữ đã đứng đầy cửa văn phòng từ lâu.
Nghe nói có người rạng sáng bốn giờ đã đứng xếp hàng ở nơi này.
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình cũng tới.
Xưởng trưởng thấy Thẩm Thanh Ca, tươi cười chạy lại.
“Buổi sáng tốt lành! Tiểu thư, cô cũng ở thôn này à.” Xưởng trưởng chào hỏi.
“Tôi tá túc ở chỗ này.” Thẩm Thanh Ca giải thích.
Xưởng trưởng nói: “Cô yên tâm, tài thêu của phụ nữ thôn này vô cùng tốt, chúng tôi tuyệt đối đảm bảo chất lượng.”
“Tôi muốn nhờ anh làm một chuyện, tuyệt đối đừng tuyển một cô gái tên là Nguyệt Nha.” Thẩm Thanh Ca nói.
Xưởng trưởng đồng ý, “Được!”
Vì thế người phụ trách đứng ở đằng trước bậc thang, điểm danh một đám người, nhưng cố tình bỏ qua Nguyệt Nha.
Tay Nguyệt Nha giơ rất cao, lại nhảy lên, mệt mỏi toàn thân đầy mồ hôi, nhưng người phụ trách coi như không nhìn thấy.
Người khác đều cảm thấy kỳ lạ.
“Này, quản lý, vì sao anh không chọn tôi? Rạng sáng bốn giờ tôi đã tới rồi, tôi là người thứ nhất tới chỗ này.” Nguyệt Nha lớn tiếng chất vấn.
Người phụ trách không cảm xúc nào, “Ngày mai cô lại đến đi.”
“Ngày mai lại đến là ý gì? Ngày mai anh lại không tuyển tôi thì làm sao? Tôi có trêu anh chọc anh sao? Tại sao anh nhằm vào tôi?” Nguyệt Nha phồng mũi, tức giận đến chảy nước mắt.
Người phụ trách không phản ứng cô ta.
Mấy chị em tốt tiến lên an ủi Nguyệt Nha, “Hình như vị khách nhà cậu có quen biết với xưởng trưởng, bảo cô ấy giúp cậu nói đỡ chút đi.”
“…” Nguyệt Nha xin giúp đỡ nhìn về phía Thẩm Thanh Ca.
Thẩm Thanh Ca lạnh mặt, đi thẳng vào vấn đề, “Thật ngại quá, là chị bảo xưởng trưởng không tuyển em.”
“Sao chị lại nhẫn tâm như vậy? Uổng công nhà em còn giữ hai người, cho hai người ở!” Nguyệt Nha hung dữ nói.
“Nguyệt Nha, tối hôm qua chị đã cho em cơ hội, đáng tiếc là em không quý trọng! Trách ai được?” Thẩm Thanh Ca lạnh lùng nói.
Nguyệt Nha chột dạ cúi đầu.
Thẩm Thanh Ca đề cao giọng, “Đây là kết cục khi không giữ được cái miệng! Bịa đặt có thể, hy vọng hậu quả của nó em cũng chịu nổi!”
“…” Tức khắc tất cả phụ nữ đều hiểu vì sao Thẩm Thanh Ca nhằm vào Nguyệt Nha.
Bọn họ cũng không dám lên tiếng.
Thẩm Thanh Ca kéo Bạc Đình cùng nhau rời đi, “Anh Đình, chúng ta đi thôi.”
Khi bọn họ trở lại nhà Đào Tử, đã có hàng xóm nhanh chân nói cho mẹ Đào Tử nghe chuyện bên ngoài ủy ban thôn.
Vẻ mặt mẹ Đào Tử áy náy, “Xin lỗi, Nguyệt Nha gây thêm phiền toái cho hai người…”
“Không sao, tôi đã trả thù rồi.” Thẩm Thanh Ca lạnh nhạt nói.
Cô biết nhà bọn họ ngoại trừ Nguyệt Nha ra thì đều là người phúc hậu, sẽ không giận chó đánh mèo bọn họ.
Mẹ Đào Tử hơi xấu hổ: “…”
Vì thế Bạc Đình, Thẩm Thanh Ca về phòng thu dọn đồ vật.
Đào Tử đứng ở ngoài cửa, tiếc nuối nói: “Chị, xin lỗi, không ngờ rằng miệng của chị em lại hư như vậy.”
“Không có việc gì.”
Bởi vì mang rất ít đồ, Thẩm Thanh Ca thu dọn hành lý rất nhanh.
“Cho em, chờ anh chị đi rồi hẵng mở ra.” Bạc Đình đưa cho cậu ta một cái bao lì xì.
Đào Tử sờ soạng độ dày, cảm thấy hẳn là không có bao nhiêu tiền, lúc này mới dám nhận lấy, “Cảm ơn…”
Khi Nguyệt Nha về nhà, cô ta nhíu mày, vẻ mặt dữ tợn, “Cha mẹ, mau đuổi hai người kia đi! Bọn họ là kẻ vong ơn phụ nghĩa! Không cho nhà xưởng tuyển con!”
Nói xong, cô ta túm cái chổi chuẩn bị vào nhà đuổi người.
Cha mẹ Đào Tử đều đen mặt.
“Người đâu rồi? Dù thế nào con cũng phải dạy dỗ bọn họ!” Nguyệt Nha giơ chổi rất cao.
Cha Đào Tử cướp chổi qua đánh Nguyệt Nha thật mạnh, “Đồ nhiều chuyện! Còn dám đánh người khác! Lòng con đã đen tối hết cả rồi!”
“Cha, vì sao cha lại giúp đỡ người khác đánh con? Người phụ nữ kia không cho nhà xưởng tuyển con, cha còn giúp người ta! Hu hu…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận