Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 300 -




“Hai vợ chồng các người đang bắt nạt người khác! Ô ô ô..." Người phụ nữ kêu lên thảm thiết.
Dì Dương cũng tới, dậm chân lo lắng nói: "Mày còn không biết xấu hổ! Mày trộm số tiền mà tao khó khăn lắm mới kiếm được mang về nhà mẹ đẻ, mày còn lại đây gây sự?"
“Con không gây sự! Nhưng chuyện của nhà chúng ta, cô ta dựa vào cái gì nói?"
Thẩm Thanh Ca cảm thấy buồn cười: “Cô ăn trộm tiền bị bắt gặp, liền đi trách tôi?”
“Trộm tiền là việc của tôi. Sao cô lại nói với mẹ chồng tôi? Cô là ai mà đi méc lẻo? Đồ đàn bà nhiều chuyện, miệng lưỡi xấu xa! Cho dù tôi có sai, thì cô cũng có lỗi sai đúng không?" Con dâu dì Dương chống tay lên hông, cho dù không đúng nhưng vẫn mở miệng giảo biện.
Mấy tháng nay cô ta bị chồng và mẹ chồng mắng nhiều đến mức không dám đánh rắm dù chỉ một tiếng.
Vì để có chỗ trút giận, cô ta tập trung mọi hận thù vào Thẩm Thanh Ca.
Vì vậy, bây giờ nhìn thấy Thẩm Thanh Ca, cô ta liền đi lên gây sự.
Rất nhiều người bán hàng rong cũng bắt đầu nói: "Chậc, đúng vậy, chuyện của nhà người ta, cô ấy đi ra nói thật sự không thích hợp."
“Người phụ nữ này cũng là kẻ phá hoại gia đình người khác!"
Đột nhiên, nhiều người còn gán cho Thẩm Thanh Ca cái tên là người phụ nữ nhiều chuyện.
Bạc Đình quay đầu lại trừng mắt, tất cả những người nói xấu Thẩm Thanh Ca lập tức im lặng.
“Thôi quên đi, quên đi." Dì Dương xấu hổ kéo con dâu rời đi.
Nhưng Thẩm Thanh Ca không đồng ý, cô nhìn dì Dương, lạnh lùng nói: "Dì Dương, dì nói rõ đi, lúc đó tôi đã nói gì với dì?"
“Cô gái nhỏ, tôi cũng đã nói là không phải cô méc lẻo, nhưng con dâu tôi lại không tin..."
Con dâu dì Dương nhổ nước bọt nói: "A! Nói cô không có méc lẻo thì ai sẽ tin? Có phải cô tức giận vì tôi đã cướp công việc kinh doanh của cô, nên cố tình trả thù tôi!"
Dì Lưu không thể chịu đựng được nữa, đứng ra nói: “Hôm đó tôi có mặt ở đó, hôm đó trứng của các người không bán được, cô gái nhỏ này có lòng tốt nói cho mẹ chồng cô biết tại sao không bán được, như vậy là sai sao? Cô gái nhỏ này không hề nói xấu cô, cô ấy chỉ nói sự thật mà thôi! Là do cô chột dạ nên mới vậy."
“……” Điều này khiến con dâu dì Dương không nói nên lời.
Dì Dương tức giận nói: “Về tới nhà tao sẽ đánh chết mày! Mày còn không biết xấu hổ đi gây sự với người khác! Nếu không phải lúc trước nhà tao đưa 50 đồng tiền lễ hỏi, hôm nay về nhà tao đã bảo con trai tao ly hôn với mày!”
“Ô ô……” Con dâu dì Dương khóc lóc thảm thiết.
Bạc Đình vòng tay qua vai Thẩm Thanh Ca nói: “Sau này công việc làm ăn chúng ta thuê người làm nhé. Để một lũ chó điên không cắn được em.”
Cô đồng ý: “Em cũng có dự định này”.
Sau khi mọi chuyện giải quyết xong, liền đến hoàng hôn.
Con gái của dì Lưu bế con trên tay đến đón bà ấy.
Nhìn thấy Thẩm Thanh Ca, cô ấy ôm đứa bé, hưng phấn cúi đầu chào cô: "Cô gái, cuối cùng thì cô cũng đã đến rồi! Ngày sinh tôi sinh con, tôi bị khó sinh. Nhờ cô mà mẹ tôi đã kiếm được tiền và đưa tôi đến bệnh viện, nếu không tôi có thể đã chết ở nhà.”
“Đúng vậy, cô đã cứu con gái và cháu gái của tôi.” Dì Lưu rưng rưng nước mắt.
Thẩm Thanh Ca cảm thấy xấu hổ, cô làm sao có thể vĩ đại như vậy được?
“Là một bé gái.” Cô tò mò nghiêng người về phía trước để nhìn.
Đứa nhỏ đang nhắm mắt ngủ ngon lành, khuôn mặt hồng hào mịn màng, vô cùng đáng yêu.
Cô cảm khái từ tận đáy lòng: "Thật là một bé gái xinh đẹp."
Dì Lưu liếc nhìn Bạc Đình, cười nói: “Người đàn ông của cô thật đẹp trai, cô cũng rất đẹp, con cái của hai người chắc chắn cũng rất đẹp.”
Cô liếc nhìn Bạc Đình và mỉm cười với anh, "Chúng ta vẫn còn sớm."
“Còn xấu hổ.” Con gái dì Lưu cũng nói đùa.
Khuôn mặt của Thẩm Thanh Ca nóng lên, xấu hổ trốn ở phía sau Bạc Đình.
“Mượn lời nói của các người.” Bạc Đình mỉm cười nói.
Cô xấu hổ vỗ lưng anh, người đàn ông này nói nhiều quá, không thể không nói lời nào được sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận