Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 633 -




Đôi mắt của Bạc Đình tối sầm lại, môi anh khẽ mở, anh nhìn bác sĩ phẫu thuật chính và hỏi: “Con bé thế nào rồi?”
“Ca phẫu thuật rất thành công, các người đừng chắn đường! Mau tránh ra!” Bác sĩ chủ trị bối rối, không hiểu mấy người nhà này lại đang khóc cái gì.
Lúc này không phải nên cảm thấy vui mừng sao?
“Thật tốt quá!” Mọi người đều từ buồn bã chuyển sang vui sướng.
Bạc Trường Sinh vẫn còn đang trong trạng thái hôn mê nên bệnh viện đeo mặt nạ dưỡng khí cho cô bé.
Triệu Hồng Lan lau nước mắt, ngay lập tức ánh mắt của bà ta trở nên sắc bén: “Cha, mẹ, trước khi Trường Sinh bị xe đâm con bé nó đã đi tìm Thẩm Thanh Ca! Con nghi ngờ là do bọn họ gây ra chuyện này! Bọn họ sợ chúng con đòi phân chia tài sản!”
Ông nội Bạc mím môi, gần như sắp trợn trắng mắt: “Triệu Hồng Lan, đã nhiều năm như thế, sao cô vẫn còn chưa nhận ra? Bạc Đình nếu để ý đến đống tài sản ấy thì nó đã không có bộ dạng nghèo túng như bây giờ!”
“Đúng vậy! Nếu Tiểu Đình muốn đâm xe thì cũng phải đi đâm Bạc Phúc Lộc, chứ đâm Bạc Trường Sinh để làm gì?” Bà nội Bạc không đồng ý nói.
Lời vừa nói ra khiến Bạc Phúc Lộc toát mồ hôi hột: …
Bạc Đình: …
Thẩm Thanh Ca cũng cảm thấy không nói nên lời.
Hóa ra ở trong lòng bà nội Bạc Đình là một kẻ hư hỏng như thế.
“Chuyện này cần phải điều tra cẩn thận hơn!” Ông nội Bạc trầm giọng nói.
Ánh mắt của Bạc Phúc Lộc buồn bã: “Con biết rồi, ch mẹ.”
“Bạc Đình, chú ba cháu đã về nước rồi.” Ông nội Bạc nói xong, liền ra hiệu cho bà nội Bạc cùng nhau rời đi.
Bạc Phúc Lộc không nhịn được hỏi: “Cha! Cha đề cập đến chú ba là có ý gì! Có phải cha nghi ngờ cậu ta đã phái người đâm Trường Sinh?”
“Nhất định chính là do em ba của ông! Anh ta là một kẻ biến thái! Xa nhà nhiều năm như thế, trở về liền muốn tranh đoạt tài sản của gia tộc.” Vẻ mặt của Triệu Hồng Lan dữ tợn.
Bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi nên Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca cũng rời khỏi phòng bệnh.
Cô nhìn sườn mặt của Bạc Đình, có chút đau lòng nói: “Anh cũng nghi ngờ chú ba của mình sao?”
“Chú ấy thực sự có chút đáng nghi.”
Thẩm Thanh Ca lại không nghĩ như vậy, ở đời trước sau khi Bạc Đình trở thành người giàu có nhất, thông tin gia đình của anh cũng bị tiết lộ.
Trong đấy nổi tiếng nhất là chú ba của anh, Bạc Bảo Quý.
Ông ấy là một họa sĩ hết mình vì nghệ thuật, những tác phẩm ông ấy vẽ ra rất trừu tượng và không ai có thể hiểu được. Nhưng ỷ vào tiền của gia đình thường xuyên mở các cuộc triển lãm nghệ thuật, nhờ vậy danh tiếng rất cao.
Làm sao một người say mê nghệ thuật lại có thể đi thuê người để giết người?
“Em cảm thấy ông ta vô tội?” Bạc Đình nhìn vẻ mặt của cô rồi hỏi.
Cô không dám đưa ra kết luận: “Em không biết, chúng ta hãy chờ xem thế nào.”
Đến khi hai người sắp xuống dưới tầng, cô ôm bụng ngồi xổm xuống đất, cau mày thật chặt: “Anh Đình, anh đợi em một chút.”
“Em bị đau bụng kinh đúng không?” Bạc Đình vuốt lưng cho cô.
Cô đỏ mặt nhìn xung quanh: “Anh đừng nói lớn tiếng như thế.”
“Để anh đăng kí lấy số vào phòng để bác sĩ khám cho em.” Bạc Đình dìu cô đứng dậy.
Anh đi đăng kí số cho Thẩm Thanh Ca, vì sáng sớm rất ít người đi lại nên rất nhanh anh liền lấy được số.
“Anh Đình, bây giờ em không còn thấy đau nữa, đi khám bác sĩ bây giờ có phải hơi kiêu ngạo không?” Bây giờ cô chỉ nghĩ đến chuyện đi về nhà thôi.
Bạc Đình đưa cô đi đến phòng khám bệnh và nói: “Nghe lời nào.”
Khi đến phòng khám, vị bác sĩ trung y già từ từ đeo kính lên: “Bị bệnh gì?”
Thẩm Thanh Ca đang định nói thì Bạc Đình đã giành nói trước: “Cô ấy bị đau bụng kinh.”
Cô gái nào đó thì âm thầm trợn trắng mắt.
Bác sĩ trung y nắm cổ tay Thẩm Thanh Ca, bắt mạch cho cô, sau khi kiểm tra mạch cho cô một phút thì ông ta bình tĩnh nói: “Sinh con thì sẽ tốt thôi!”
“Hả?” Thẩm Thanh Ca sửng sốt.
Đây là bác sĩ thật sao?
Đang nói cái gì vậy?
“Nếu cô rất đau thì tôi sẽ kê cho cô một vài đơn thuốc giảm đau.” Vị bác sĩ trung y lại nói.
Bạc Đình tức giận nói: “Ông già, ông có chữa bệnh được không vậy? Toàn nói linh tinh gì thôi.”
“Thằng nhóc này còn không chịu tin tôi! Các người sinh một đứa con đi, thì sẽ biết tôi nói đúng hay không!” Vị bác sĩ trung y hừ lạnh.
Thẩm Thanh Ca nhanh chóng đẩy Bạc Đình đi ra ngoài, tên ngốc nghếch này!

Bạn cần đăng nhập để bình luận