Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 679 -




Bằng không, không biết hàng xóm còn muốn truyền tin đồn nhảm nhí tới khi nào.
Bạc Đình mở cửa ra, Thẩm Thanh Ca không nhanh không chậm nói: “Đồng chí cảnh sát, đây là người ở trong thôn mua bán phụ nữ! Mấy ngày trước tôi đã bị trói đến thôn của bọn họ, may là trốn thoát được, bằng không nửa đời sau của tôi sẽ bị hủy hoại.”
“Lúc ấy người đàn ông này muốn mua tôi không thành, vẫn luôn không từ bỏ ý định!”
Hàng xóm nghe được mấy điều này đều sợ hãi.
Cảnh sát biết là tình huống này, lập tức không còn sót lại chút lòng đồng tình nào với Lưu Đại Xuân.
Ánh mắt bọn họ nhìn Lưu Đại Xuân cũng trở nên chán ghét, “Sao anh còn có mặt mũi quấy rầy cuộc sống của người khác? Mau trở về, nếu lại gây rối thì chúng tôi sẽ bắt anh lại!”
“Đây là vợ tôi… Vợ tôi ở đâu, tôi sẽ ở đó.” Lưu Đại Xuân nắm lấy khung cửa.
Bạc Đình một chân đem anh ta đá đến trên mặt đất, “Đồng chí cảnh sát, xin các anh đừng gây thêm phiền toái cho chúng tôi.”
Nói xong, anh đóng sầm cửa lại.
Cảnh sát nhìn Lưu Đại Xuân quả thực biến thành củ khoai lang nóng phỏng tay, đành phải túm anh ta đi, “Đi, chúng tôi đưa anh trở về thôn! Đây là vợ người khác, không phải vợ anh!”
“…” Lưu Đại Xuân lưu luyến quay đầu lại nhìn tứ hợp viện.
Thẩm Thanh Ca hoảng hồn, uống miếng nước mới hơi bình tĩnh lại.
Bạc Đình ôm cô, nhẹ giọng an ủi bên tai: “Em yên tâm, anh sẽ tìm người trông coi anh ta.”
Cô vô lực dựa vào trong lòng ngực anh, “Anh Đình, ngồi tù đúng là quá dễ dàng cho Tuyết Lị! Cô ta hẳn là nên bị đưa đi thôn Đa Đa!”
Loại người như Tuyết Lị này trước nở sau cong, quyến rũ, chắc chắn sẽ rất được hoan nghênh.
“Tiếc là cô ta phải ngồi tù mười mấy năm, bằng không anh sẽ đưa cô ta vào.” Miệng lưỡi của Bạc Đình mang theo sự tức giận, cũng không phải nói giỡn.
Thẩm Thanh Ca đấm ngực anh, hờn dỗi nói: “Khoác lác.”
Bạc Đình nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, “Em thông tức giận nữa?”
“Em làm gì còn tâm trạng? Em muốn ngủ.” Cô xoa cánh tay, đi thẳng đến phòng ngủ.
Tối hôm qua đưa lưng về phía Bạc Đình ngủ một đêm, hôm nay cả người nhức mỏi, chắc chắn bị cảm lạnh.
Lòng bàn tay của Bạc Đình phủ lên cái trán của cô, “Tạm thời em đừng ngủ.”
Thẩm Thanh Ca không thèm nghe lời anh, cởi gót giày áo khoác rồi chui vào giường.
“Em uống thuốc đi.” Bạc Đình lấy thuốc và nước tới.
Đây là thuốc bị cảm lần trước dư lại.
Cô uống một viên, ngả đầu liền ngủ.
Bạc Đình nhìn dáng vẻ khi ngủ của cô, lộ ra một nụ cười bình yên.
Thẩm Thanh Ca ngủ một giấc tới trời tối mới tỉnh, khi cô tỉnh lại ngửi được một mùi canh gà ngào ngạt.
Mùi hương canh gà này ngào ngạt, quả thực còn tốt hơn tay nghề của cô.
Thẩm Thanh Ca theo mùi hương đi tới nồi niêu trước cửa phòng bếp, “Khó trách lại thơm như vậy! Hoá ra là hầm bằng nồi niêu.”
“Mẹ đã hầm lửa nhỏ ba tiếng rồi.” Giọng Khương Lê vang lên.
Cô xoay người vừa thấy, có chút kinh ngạc, “Mẹ! Anh Đình đâu?”
“Nó đi bệnh viện thuận tiện lấy thuốc cho mẹ, mẹ lại đây làm cơm cho các con.” Khương Lê lấy một cái bình nhỏ qua.
“Đây là đồ chua mẹ làm, con nếm thử.”
Thẩm Thanh Ca ăn một miếng kim chi, vừa ngon miệng vừa cay, đôi mắt cô lập tức phát sáng, “Ăn ngon quá! Ngon hơn đồ chua con làm nhiều! Chắc chắn có người mua.”
“Ha ha, nghe Bạc Đình nói con bị cảm, con ăn mấy thứ này ít thôi.” Khương Lê được cô khen đến mức nở hoa.
Thẩm Thanh Ca nuốt nước miếng, “Mẹ, nếu kim chi của mẹ có thể cầm đi chợ đen, chắc chắn sẽ bán đắt!”
“Mẹ già rồi, lăn lộn làm gì?” Khương Lê xua tay.
Vì thế Thẩm Thanh Ca nói với Khương Lê chuyện trước đó Trịnh Nga cũng bán rau ngâm, cướp công việc làm ăn.
Điều này làm cho Khương Lê tức giận, “Năm đó con hồ ly tinh này trêu chọc mẹ cũng thôi đi, thế mà bây giờ còn dám bắt nạt con dâu của mẹ? Coi mẹ là quả hồng mềm thật à?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận