Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 362 -




“Đúng như vậy! Chắc bà ta muốn buộc mẹ ly hôn, bởi như vậy, bà ta liền có tư cách được chia tài sản.” Thẩm Thanh Ca phân tích.
Khương Lê cười lạnh, ánh mắt lộ ra vẻ chế nhạo, “Mẹ đang muốn thấy bà ta đây!”
“Mẹ, hiện tại thân thể của mẹ không tốt, vẫn là không nên bị kích thích.” Cô bưng nước ấm cùng thuốc tới.
“Mẹ đã buông xuống, thấy bà ta, đúng lúc mẹ có thể lớn tiếng mà mắng.”
Thẩm Thanh Ca đưa mắt ra hiệu với Bạc Đình, Bạc Đình nói: “Được, con đi sắp xếp.”
Nghe được những lời này, Thẩm Thanh Ca hoàn toàn sợ ngây người.
Rốt cuộc có ăn ý hay không?
Người đàn ông này nghĩ như thế nào? Thế mà đồng ý cho mẹ cùng người phụ nữ kia gặp mặt.
Nếu như bị tức giận đến nguy hiểm tới tính mạng thì làm sao bây giờ?
Buổi tối, sau khi Khương Lê chìm vào giấc ngủ, Thẩm Thanh Ca mới dám đóng lại cửa phòng.
Cô véo một cái ở trên cánh tay của Bạc Đình, “Anh Đình, có phải anh điên rồi đúng không? Tại sao anh lại để mẹ cùng người phụ nữ kia gặp mặt, nếu như bị tức giận đến có chuyện không hay xảy ra làm sao bây giờ?”
“Bạc Thọ Khang cũng tới.” Anh bình tĩnh nói.
Đôi mắt lập tức mở to, cô không nghe lầm đi……
Bạc Thọ Khang thế mà cũng tới!
“Cho nên anh chuẩn bị làm ông ta thấy rõ gương mặt thật của hồ ly tinh? Vậy nếu cha của anh rất thiên vị hồ ly tinh kia thì làm sao bây giờ? Nếu như hồ ly tinh kia không khách khí với mẹ anh, ông ta cũng bao dung thì sao?” Cô ôm lấy khuôn mặt nhỏ nghiêm túc hỏi.
“Ông ta là người ăn trong nồi nhìn trong chậu, em yên tâm.”
Cô lo sợ bất an nằm ở trên giường, nghĩ tới ân oán của nhà bọn họ từ từ chìm vào giấc ngủ.
Bạc Đình nằm ở bên người cô, nắm lấy tay cô, “Thanh Ca, Bạc Thọ Khang tuy rằng vừa cặn bã vừa tiện, nhưng anh cùng ông ta hoàn toàn không giống nhau, em đừng nghĩ nhiều.”
“Em không có nghĩ nhiều.” Cô đương nhiên biết Bạc Đình là một người chung thuỷ.
“Ừ, anh chỉ muốn nói ra một chút.” Anh không muốn cô hiểu lầm.
Cô cảm thấy Bạc Đình thật đáng yêu, nhịn không được hôn một cái ở trên mặt anh.
“Anh Đình, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
Bàn tay của anh trượt đến sau eo của cô, ở trên eo nhỏ một tay có thể ôm hết của cô véo một cái.
Giọng của người đàn ông khàn khàn nói, “Em không muốn ngủ sao?”
Cô lập tức thành thật, vô tội chui vào trong lòng ngực anh, “Em chỉ muốn vui vẻ một chút trước khi đi ngủ.”
“Đừng đùa giỡn.” Anh bất đắc dĩ nói.
Trái tim của người phụ nữ nào đó đập bùm bùm, đều mau nhảy ra cổ họng.
Cô đương nhiên không dám đùa giỡn.
Ngày hôm sau.
Bạc Đình liền sai người hẹn Trịnh Nga đi công viên.
Trước khi tới giữa trưa, Khương Lê mới ung dung tới muộn.
Thẩm Thanh Ca cùng Bạc Đình đứng ở cách đó không xa xem con cá trong hồ nước.
“Chị Khương Lê, thật nhiều năm không gặp, chị vẫn có khí chất như vậy.” Trịnh Nga uốn tóc quăn, trang điểm đậm, mặc váy liền thời thượng ngồi ở trên ghế dài.
Thời tiết hôm nay có chút nóng, ngồi mấy giờ, trang điểm của Trịnh Nga đều chảy ra.
Lông mày, mí mắt đều bị lem ra một mảng lớn, thoạt nhìn cực kỳ giống gấu trúc.
“Trịnh Nga, tôi lại nhận không ra cô! Năm đó cô thật sự xinh đẹp và rạng rỡ, nhưng hiện tại lại cực kỳ giống bà thím già quản lý việc nhà.” Khương Lê không nể mặt mũi nói.
Trịnh Nga lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, “Ha ha, đúng vậy, sau khi cưới Thọ Khang, mỗi ngày em đều vì anh ấy làm việc nhà, hầu hạ anh ấy ăn mặc ngủ nghỉ, em không phải bà thím già thì là cái gì?”
“Một tình nhân nói cái gì mà cưới hay không? Bất quá tôi còn muốn cảm ơn cô, giúp tôi thực hiện nghĩa vụ nhiều năm như vậy. Người một nhà chúng tôi đều phải cảm ơn cả nhà các cô.”
Lời này hoàn toàn gạt bỏ Trịnh Nga ra khỏi nhà họ Bạc!
Còn nói bà ta là tình nhân!
Lời nói của Khương Lê lập tức chọc giận bà ta, bà ta đứng lên, “Khương Lê! Ai cho bà mặt mũi vậy? Bà chỉ là một giáo viên tiểu học, làm sao dám cùng tôi đường đường là Bạc phu nhân nói chuyện như vậy? Bà chính là rác rưởi bị Bạc Thọ Khang vứt bỏ, còn coi chính mình như báu vật sao?”
Bà ta lấy ra một phần tài liệu từ túi xách, “Giấy thỏa thuận ly hôn này, bà nhanh chóng ký cho tôi! Tôi biết bà không quan tâm, bà không sợ chết, vậy bà có quản sống chết của con trai bà hay không? Tôi có rất nhiều tiền, nói không chừng ngày mai liền có chiếc xe lao tới đụng vào Bạc……”
Lời nói còn chưa nói xong, Trịnh Nga liền run lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận