Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 922 -




Tắm rửa cho hai đứa nhỏ xong, cô ôm bọn nhỏ vào phòng ngủ.
“Nếu hai con đều là nữ hoặc là nam thì tốt rồi! Còn phải tắm cho từng đứa một, phiền quá.” Thẩm Thanh Ca càu nhàu.
“Con không muốn làm con trai/con gái đâu!” Hai cục cưng đồng thanh nói.
“Gấp gáp cái gì? Mẹ chỉ thuận miệng nói thôi.”
Nhìn đến hai đứa nhỏ ngủ trên cùng cái giường, cô không khỏi lo lắng.
Bọn nhỏ cũng 4 tuổi rồi, hai năm nữa sẽ phải học tiểu học, có phải nên thành lập ý thức về giới tính rồi hay không.
“Ngày mai đi trung tâm thương mại, mẹ mang các con đi chọn giường nhỏ. Các con đã trưởng thành, không thể ngủ chung, con trai không được ngủ chung với con gái.” Cô nói.
“Không cần… Con muốn ngủ với anh mãi mãi.” Bạc Vân uể oải gục đầu xuống.
Bạc An cũng cảm thấy không an toàn, “Gạt người! Dựa vào cái gì mẹ và cha có thể ngủ cùng nhau?”
Thẩm Thanh Ca không biết phải nói cái gì, cô chọc chọc cái đầu nhỏ của cậu bé, “Bởi vì mẹ và cha con là vợ chồng, hai con là anh em. Không phải vợ chồng, nam và nữ không thể ngủ cùng nhau, cũng không thể tùy tiện nhìn thân thể của đối phương.”
“Vừa rồi mẹ còn nhìn thân thể của con đấy!” Bạc An phản bác.
Thẩm Thanh Ca: “…”
Là con ruột của mình!
Nhịn một chút đi!
Không thể đánh!
“Vậy sau này mẹ sẽ không xem thân thể của con, để cha tắm rửa cho con.” Thẩm Thanh Ca nói.
Bạc An miễn cưỡng đồng ý, “Vậy được rồi…”
Thẩm Thanh Ca tiếp tục nói: “Các con chỉ là không ngủ ở cùng một cái giường, nhưng còn ở trong cùng một phòng. Chờ khi các con học tiểu học, mẹ sẽ kêu cha các con tặng quà, cho các con mỗi người một phòng!”
Nghe thấy quà, Bạc An và Bạc Vân lập tức vui vẻ.
“Con có thể ở phòng của mẹ không? Phòng của cha mẹ là lớn nhất!” Bạc An hỏi.
Thẩm Thanh Ca: “…”
“Nằm mơ!” Vừa lúc Bạc Đình đi ra từ thư phòng.
Bạc An chống khuôn mặt thịt mum múp, bĩu môi, “…”
“Cha, mẹ, con có thể ở phòng của hai người sao?” Bạc Vân mềm mại hỏi.
“Đương nhiên không thể, cục cưng." Giọng nói Bạc Đình cũng trở nên dịu dàng.
Bạc Vân giơ tay OK, “Được rồi.”
Khuôn mặt nhỏ của Bạc An càng suy sụp, cậu bé cảm nhận được hai mũi tên của cha già của mình!
Cho bọn nhỏ kể chuyện xưa xong, Thẩm Thanh Ca liền tắt đèn, cưỡng chế bắt bọn nhỏ nhắm mắt ngủ.
Cô đến phòng tắm giặt sạch quần áo của mọi người, những thứ khác khác chờ ngày mai để người giúp việc giặt.
Chợt, cửa bị khép lại.
Bạc Đình ôm cô từ phía sau, môi ngậm lấy vành tai của cô.
“Anh mau cút sang một bên đi!” Cô tránh đi.
Bạc Đình mặt dày mày dạn gắt gao siết chặt vòng eo cô, “Không cút.”
“Quỷ hẹp hòi này! Ngay cả cánh gà cũng không gắp cho em, em không cần anh ôm.” Thẩm Thanh Ca xoay người, dùng sức đẩy anh ra.
Nhưng sức lực nam nữ cách xa, Bạc Đình chỉ cần thoáng dùng sức, cô sẽ không có biện pháp đối phó.
“Em cũng rất keo kiệt, một miếng cánh gà mà nhớ đến bây giờ.” Bạc Đình cười nói.
Cô tàn nhẫn nhéo eo anh, “Anh dám nói em keo kiệt! Đêm nay anh ngủ sàn nhà đi.”
Bạc Đình nhướng mày, anh nhéo cằm cô, không nói gì mà lấp kín cái miệng nhỏ của cô.
“Quần áo còn chưa giặt… Ưm…” Cô dùng sức lực yếu xìu của mình xô đẩy anh.
Anh đè cô lên bồn rửa mặt, “Không giặt…”
Độ ấm ở phòng tắm tăng lên, không khí ái muội bắt đầu lan toả…
Ngày hôm sau.
Thẩm Thanh Ca đến văn phòng muộn nửa tiếng.
Cô đẩy cửa ra, vừa thấy, trước mắt sáng ngời.
“A, Miêu Miêu…”
Hiện tại Miêu Miêu 22 tuổi, lớn lên rất đẹp, mặt trứng ngỗng, mắt hạnh mượt mà thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, cô ấy mặc trang phục công sở nữ tính, thoạt nhìn rất giỏi giang.
“Chị Thanh Ca, em đã tốt nghiệp đại học, bí thư Long nói chỗ chị thiếu người, để cho em tới phụ chị một chút.” Miêu Miêu đưa sơ yếu lý lịch cho cô, ngay thẳng nói.
Thẩm Thanh Ca lật xem sơ yếu lý lịch, “Em học Đại học Hoa Thanh, hiện tại làm ở công ty Bạc Đình?”
“Đúng vậy… Em học kinh tế, vừa tốt nghiệp đã đến công ty anh Bạc Đình. Cái gì em cũng không hiểu, nhờ mọi người cho em đi cửa sau.” Gương mặt Miêu Miêu đỏ ửng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận