Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 303 -




Đột nhiên, Thẩm Thanh Ca cảm thấy mình thật là hạnh phúc, khi gặp được mẹ chồng tốt như vậy, cô đã nghe rất nhiều chuyện về mẹ chồng nàng dâu, cô thật may mắn khi gặp được mẹ chồng tâm lý.
Sau khi ăn sáng xong, Bạc Đình rời đi cùng Thẩm Thanh Ca.
Ga xe lửa.
Thẩm Thanh Ca cùng Bạc Đình giúp A Long bán thịt nướng, thịt nướng của bọn họ thật đúng là rất ngon, ngày hôm qua A Long suýt chút nữa không lo liệu được hết.
Nhưng hai người đợi nửa tiếng rồi vẫn không thấy A Long đến.
"Thằng nhóc đó lại lười biếng rồi! Em đừng nóng vội, tí nữa cậu ta đến anh nhất định sẽ dạy cho cậu ta một bài học!" Bạc Đình nghiến răng nghiến lợi nói.
Cô bất lực cười: "Làm sao anh biết em đang nóng vội thế? Rõ ràng là anh đang nóng vội, A Long chắc đang gặp rắc rối gì đó." Cô đang nói thì thấy A Long đã kéo xe đi tới, trên mặt đầy mồ hôi.
"Đại ca…” Anh ta uất ức kêu cứu.
Bạc Đình giúp anh ta lấy vỉ nướng, than, đồ ăn, thanh tre và những thứ khác ra khỏi xe, sốt ruột hỏi: "Cậu đi đâu vậy? Sao bây giờ cậu mới đến?”
"Đại ca, em bị oan! Trời vừa mới sáng em đã dậy rồi! Chỉ là phải kéo xe mất đến hai tiếng đồng hồ!" A Long nhăn mặt lại, một vẻ mặt đau khổ khó nói lên lời.
Đúng là kiếm tiền thật khó quá đi!
Bạc Đình cảm thấy cậu ta thật quá ồn ào, "Sao cậu lại yếu vậy chứ?"
Thẩm Thanh Ca mỉm cười, hỏi: "A Long, cậu có thiếu người phụ không? Có cần tôi thuê thêm người phụ giúp cậu cùng bán thịt nướng không?"
"Chị dâu, em không thiếu người phụ. Chỉ là kéo xe từ nhà ra đến đây thật sự rất mệt......"
Thẩm Thanh Ca suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Vậy làm sao bây giờ? Hay tôi thuê cho cậu một căn nhà gần đây được không?"
"Thuê một căn nhà gần đây sao... Vậy cũng được... Chỉ là cần người đi tìm hộ."
Lần trước Thẩm Thanh Ca cũng muốn thuê một căn nhà gần ga tàu. Chỉ là cho đến bây giờ vẫn chưa tìm được căn nhà nào phù hợp.
“Tôi mua cho cậu một chiếc xe ba bánh.” Bạc Đình nhàn nhã nói.
Đôi mắt của A Long đột nhiên sáng lên, "Thật không vậy? Đại ca! Anh thật tốt! Em thật muốn làm đàn em của anh mãi mãi!"
Thẩm Thanh Ca nhéo Bạc Đình, "Anh đừng có tùy tiện hứa với người khác! Phiếu từ đâu ra?"
“Anh có cách của anh.” Anh nháy mắt, nói với giọng điệu chắc chắn.
“Anh đừng có làm loạn. Nếu đi mua ở chợ đen khẳng định sẽ rất đắt."
A Long rất hí hửng, chỉ là nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Thẩm Thanh Ca, liền không biết nên nói gì.
Nếu điều cậu ta muốn làm ảnh hưởng đến mối quan hệ vợ chồng người ta, thì đó sẽ là một tội lỗi lớn.
"Chị dâu, chị không muốn mua xe cũng không sao, em thực sự không cần."
Thẩm Thanh Ca vẫn là cảm thấy xấu hổ khi nhìn ánh mắt buồn bã thất vọng của A Long.
Cô không thể làm mấy việc bắt nạt nhân viên như vậy được!
“Bạc Đình, chúng ta có thể mua xe ba bánh ở đâu chứ?” Cô bất lực, quay sang nói với Bạc Đình.
Hiện tại đang trong tình trạng thiếu thốn vật tư, ngay cả người có tiền vẫn phải xếp hàng để mua đồ.
Hơn nữa, xe ba bánh còn lớn như vậy…
Có rất nhiều người phải dựa vào các mối quan hệ mới có thể mua được loại xe này.
Cô đang suy nghĩ thì con rể của dì Lưu là Vương Quý, đã lái một chiếc xe ba bánh mới toanh chở dì Lưu tới.
“Chị dâu, chị cũng ở đây sao.” Sau khi Vương Quý xuống xe, mỉm cười đi về phía Thẩm Thanh Ca.
Bạc Đình đứng trước mặt Thẩm Thanh Ca với vẻ lạnh lùng.
"Bạc Đình, cậu ấy là con rể của dì Lưu! Đừng như vậy..." Cô từ phía sau anh đi ra.
"Anh, anh đừng hiểu lầm, là chị dâu đã cứu cả gia đình em. Lần trước em suýt chút nữa đã ly hôn với vợ của mình, là chị đã giúp em giải quyết."
Lúc này, sắc mặt của Bạc Đình mới trông khá hơn một chút.
“Cậu mới mua xe ba bánh à?” Đôi mắt Thẩm Thanh Ca sáng lên.
Vương Quý xoa xoa gáy, “Xe này đã bị dùng qua rồi, là mẹ vợ dùng tiền mua lại cho em. Không phải em làm ở xưởng xe sao? Trong đó có rất nhiều xe báo hỏng như vậy.”
Thẩm Thanh Ca cùng Bạc Đình nhìn nhau, tin tức này đến thật là quá đúng lúc!
“Vương Quý, bọn tôi cũng đang cần một chiếc. Cậu có thể bán cho tôi một chiếc được không?" Cô ngượng ngùng nói với Vương Quý.
Vương Quý vỗ ngực, "Việc này thì có gì chứ? Thầy của em là người quản lý chỗ xe báo hỏng, rất tiện. Việc này cứ để đấy em lo cho.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận