Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 330 -




“Tôi với anh ta không có gì cả! Tôi rõ ràng đã từ chối anh ta rồi.” Thẩm Thanh Ca giải thích một câu.
Cổ Tiểu Liên thở dài, “Tôi biết! Người đàn ông của cô đẹp trai như vậy, sao cô có thể thích cái tên mọt sách như anh ây chứ? Thì ra là do tôi mắt mù!”
Thẩm Thanh Ca nhẹ nhàng thở ra, cũng may Cổ Tiểu Liên còn lý trí.
Không phải cái loại phụ nữ vì đàn ông liền phải lục đục với nhau.
“Các người là hàng xóm với nhau, nói không chừng sẽ có bà mối làm mối cho các người.” Thẩm Thanh Ca nói đùa.
Trong nháy mắt, nước mắt của Cổ Tiểu Liên chảy ra, “Thanh Ca …… Thật ra hiện tại Chu Hiểu Thiên đặc biệt đáng thương, cả ngày anh ấy nhốt mình ở trong phòng, tiếc nuối chính mình không thể vào đại học. Anh ấy giống như bị bệnh thần kinh, cầm đề thi toán tính toán suốt cả ngày, cha mẹ của anh ấy đem bút ném, anh ấy liền nằm trên giường lẩm bẩm tính nhẩm, ngày hôm qua tôi nghe thấy cha mẹ của anh ấy đang khóc. Nếu không chúng ta tới nhà thăm anh ấy một chút đi?”
Trong lòng Thẩm Thanh Ca có chút khó chịu, Chu Hiểu Thiên thật sự là hạt giống tốt……
Tiếp tục như thế, sớm muộn gì cũng sẽ điên thôi!
Với lại, chờ một tháng nữa liền sẽ có thông báo khôi phục lại kỳ thi đại học!
Nếu là trong lúc này Chu Hiểu Thiên điên rồi, quá là không đáng giá.
“Được rồi! Chúng ta đi thôi.” Cô gật đầu.
Cổ Tiểu Liên nín khóc rồi mỉm cười nói, “Thanh Ca, cô thật tốt!”
Thế là hai người tách ra làm việc, Thẩm Thanh Ca đi khu thuốc lá mua một gói thuốc lá cho Bạc Đình.
Cô còn tưởng rằng Bạc Đình cai thuốc lá rồi, kết quả sáng sớm hôm nay lúc thức dậy anh liền quấn lấy cô, muốn cô đi mua thuốc lá.
“Thanh Ca, chồng của cô thích hút thuốc như vậy à.” Cổ Tiểu Liên tặc lưỡi.
Thẩm Thanh Ca bất đắc dĩ gật đầu.
Cổ Tiểu Liên bí ẩn ghé sát vào lỗ tai của cô, nhỏ giọng hỏi: “Lúc hai người hôn môi, có phải trong miệng có mùi thuốc lá hay không?”
Khuôn mặt của cô đỏ lên, cứu mạng!
Đây là cái vấn đề gì vậy!
Bạc Đình trên người sẽ có mùi thuốc lá nhè nhẹ, nhưng mỗi lần hôn cô đều sạch sẽ mát mẻ.
Cô xấu hổ nói: “Không có mùi thuốc lá.”
Cổ Tiểu Liên ồ một tiếng, ngay sau đó tràn đầy phấn khởi hỏi: “Tôi có rất nhiều vấn đề muốn biết. Vậy khi hai người làm cái kia…… Đau hay không đau vậy? Tôi nghe chị họ nói đau chết đi sống lại, lần nào cũng đau! Cái này còn không phải là tra tấn sao? Vì sao còn muốn làm như vậy.”
Thẩm Thanh Ca hận không thể lấy cái bánh bao che lại miệng của Cổ Tiểu Liên!
“Ban ngày ban mặt, cô đừng hỏi loại vấn đề này!”
“Sao cô lại xấu hổ? Vậy đợi đến buổi tối tôi hỏi được chưa?”
“……”
Thẩm Thanh Ca bất đắc dĩ nhìn lên trời, cô là gặp gỡ mười vạn câu hỏi vì sao đúng không?
Trở lại trong thôn đã là giữa trưa.
Thẩm Thanh Ca cùng Cổ Tiểu Liên đã hẹn buổi chiều đi thăm Chu Hiểu Thiên.
Về đến nhà, Thẩm Thanh Ca đem một gói thuốc lá đưa cho anh.
Bạc Đình có chút ngoài ý muốn, “Mua nhiều như vậy?”
“Không phải anh thích hút thuốc sao? Mua cho anh nhiều một chút.” Cô cảm giác chính mình bị anh dạy hư.
Mua đồ cho anh cô liền đặc biệt hào phóng, giá tiền, chất lượng gì đó, cô đều không cần suy nghĩ.
Anh cất thuốc lá đi, vẻ mặt lạnh lùng đều trở nên dịu dàng.
Thanh Ca mặc dù rất thích tiết kiệm tiền, nhưng đối với anh cô rất hào phóng.
Thẩm Thanh Ca muốn mở miệng nói chuyện của Chu Hiểu Thiên, nhưng lập tức không mở được miệng.
Dựa theo tính cách của Bạc Đình, chắc chắn anh sẽ không đồng ý.
Hơn nữa Chu Hiểu Thiên đã từng thích cô, cô đi thăm anh ta, hình như là không còn gì để nói.
Cô lấy hết dũng khí, hít thật sâu, “Anh Đình……”
“Em mau tới ăn cơm đi.” Bạc Đình cắt ngang lời nói của cô.
Thẩm Thanh Ca đành phải ngồi vào trước bàn cơm, đợi chút nữa cô lại mở miệng nói sau.
Bạc Đình bưng lên ba món ăn một món canh, “Em muốn nói cái gì?”
“À……” Môi cô như là bị dính chặt lại, trong chốc lát mở không được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận