Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 432 -




Thái độ của anh khiến trái tim của Đỗ Kỳ Kỳ cảm thấy thật đau đớn.
Nhất định là Thẩm Thanh Ca không cho Bạc Đình nói chuyện với cô ta!
Đồ nhà quê ác độc đó, tâm tư vậy mà lớn thật đấy.
Khi Bạc Đình trở về nhà liền nhìn thấy Thẩm Thanh Ca đang ngồi trên ghế, đan khăn cho Bạc Trường Sinh.
“Không phải em nói em muốn đi ngủ sao?" Anh rót một cốc nước ấm đưa cho cô.
Cô lắc đầu nói: “Em cảm thấy như mình sắp biến thành một con heo rồi! Suốt ngày chỉ có ăn rồi ngủ, mà không ngủ thì lại ăn."
“Làm sao có con heo nào lại thông minh như em chứ?” Anh từ lấy trong ngực ra một gói thuốc.
Đổ một viên vào lòng bàn tay, "Em uống một viên là được."
Thẩm Thanh Ca ngoan ngoãn nhận lấy viên thuốc cho vào miệng, nuốt vào với nước ấm.
Bạc Đình lấy thuốc ra xong, tiện tay ném giấy gói vào thùng rác bên cạnh.
"Này, sao anh lại vứt đi chứ..." Cô không nhịn được nói.
Anh nhìn chằm chằm cô, bất lực nói: “Đây cũng không phải là thứ gì tốt đẹp."
"Anh mua nó hết bao nhiêu tiền thế?" Cô quả thực không có keo kiệt.
Nhưng tính tiết kiệm chính là truyền thống của dân tộc, cô không có bỏ được!
Cô sẽ vô thức cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy Bạc Đình vứt gì đó đi.
"Tốn bao nhiêu tiền cũng không cần quan tâm, dù sao sau này em cũng không cần uống nữa." Bạc Đình bất đắc dĩ nói.
Anh liếc nhìn chung quanh, đổi chủ đề: “Trường Sinh đâu?"
“Con bé cùng Quan Tiểu Bối đi ra ngoài chơi rồi, giờ em đi đưa khăn quàng cổ cho con bé." Cô thắt nút lại, kết thúc một đường đan dài.
Cô đan một chiếc khăn bằng sợi bông màu trắng nhạt, trông có vẻ rất mềm.
“Con nít không sợ lạnh, em tự đan cho mình liền tốt.” Bạc Đình nhéo má cô.
Cô xoa xoa mặt nói, “Con bé thích ganh đua với người khác, Quan Tiểu Bối có khăn quàng cổ, chỉ sợ Trường Sinh sẽ lại đi ghen tị cho xem.”
“Em thật chu đáo.”
Thẩm Thanh Ca có thể ngửi thấy mùi dấm chua quanh đây, cô mỉm cười nhìn Bạc Đình, “Chắc không phải anh ghen rồi đấy chứ?”
“Anh mà lại thèm đi ghen với một con nhóc sao?” Bạc Đình lẩm bẩm nói.
Hai người men theo còn đường vào rừng liền nhìn thấy Bạc Trường Sinh đang chơi với một đám bé gái cùng tuổi.
Mấy cô bé đang chơi trò chơi gia đình.
Giữa đám trẻ, Đỗ Kỳ Kỳ nhìn như bị nhồi vào, thật không có thuận mắt.
"Cô ta không thấy xấu hổ sao? Em thật xấu hổ thay cho cô ta." Thẩm Thanh Ca tỏ vẻ mỉa mai.
"Anh sợ em mất hứng, hôm qua liền không có nói cho em biết, mấy viên đá kia vẫn là do Đỗ Kỳ Kỳ tìm dưới sông."
Thẩm Thanh Ca có chút buồn cười, nói: "Cô ta vì anh, đúng là cái gì cũng dám làm."
Thủ đoạn lấy lòng Bạc Trường Sinh của Đỗ Kỳ Kỳ đúng thật là chẳng có gì đáng để khen cả.
Một cô bé lớn tuổi nhất nói: "Lần này mình sẽ làm công chúa! Tiểu Bối sẽ là người giúp việc, còn Trường Sinh sẽ là bạn thân của công chúa!"
Cô bé ấy là Vương Phương, em gái của đội trưởng đội sản xuất Vương Chí. Cô bé thường bắt chước anh trai mình, rất muốn làm một lãnh đạo.
"Tại sao cậu lại là công chúa chứ? Mình cũng muốn làm công chúa mà." Quan Tiểu Bối bất mãn nói.
Những cô bé khác cũng nói: "Mình không muốn làm nữ hoàng, nghe cứ như bà già vậy! Mình cũng muốn làm công chúa."
Bạc Trường Sinh chưa từng chơi trò này bao giờ, chỉ ngồi bên cạnh vui vẻ nhìn một nhóm bé gái cãi nhau.
Đỗ Kỳ Kỳ độ nhiên có chủ ý, nói: "Đừng cãi nhau nữa! Chị thấy Trường Sinh là đẹp nhất, vẫn là nên để Trường Sinh làm công chúa đi."
Chỉ cần giúp Trường Sinh giành được vai công chúa, Trường Sinh nhất định sẽ rất vui vẻ!
Những lời này vừa nói ra, Vương Phương liền không vui.
Không phải điều đó có nghĩa là cô bé trông không được xinh đẹp sao?
"Nhưng Trường Sinh chưa bao giờ chơi trò này, nếu được làm công chúa, cậu ấy sẽ không biết mình phải làm những gì." Vương Phương không vui nói.
Đỗ Kỳ Kỳ nói tiếp: "Vậy thì các em biểu quyết bằng cách giơ tay đi. Hãy giơ tay nếu các em cảm thấy Bạc Trường Sinh đẹp hơn, cũng hợp làm công chúa hơn Vương Phương."
Xoạt, xoạt....
Một vài đứa trẻ giơ tay.
Lập tức, khuôn mặt của Vương Phương đỏ bừng lên vì xấu hổ.
"Vương Phương, nếu em không tin thì tìm một cậu bạn đến đây đi. Con trai chọn người đẹp hơn, vẫn là không bao giờ chọn sai." Đỗ Kỳ Kỳ giễu cợt.
"..." Đôi mắt của Vương Phương tràn ra nước mắt, lăn dài xuống má.
Bạc Trường Sinh cũng không có muốn như vậy, cô bé biết làm vậy, Vương Phương nhất định sẽ ghét cô bé lắm.
"Vương Phương, mình không có muốn làm công chúa..." Bạc Trường Sinh nói.
Nhưng Vương Phương nghe xong lại lộ ra vẻ mặt hung dữ, cô bé dùng sức đẩy Bạc Trường Sinh: "Đồ xấu xa! Mình có lòng cho cậu chơi cùng, cậu thì hay rồi, vậy mà lại đi cướp vai công chúa của mình."
Bạc Trường Sinh đứng không vững, theo đà trực tiếp rơi xuống dòng sông lạnh giá của mùa đông.

Bạn cần đăng nhập để bình luận