Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 495 -




A Long bị tổn thương sâu sắc trước cảnh hai người bọn họ thể hiện tình cảm ngay trước mặt mình, anh ta yên lặng xoay người, tiếp tục luyện chữ.
Bạc Đình nhanh chân đuổi theo, bắt lấy cổ tay của cô hỏi: “Em không tức giận vì cái gì không hôn anh?”
Mặt cô ngay lập tức nhăn lại, anh bây giờ có khác gì một người vợ bị chồng của mình bỏ rơi đâu.
Rõ ràng anh là một đại ca lưu manh, làm thế nào lại trở thành như thế này?
“Về nhà em sẽ hôn anh mà.” Cô đành phải bất đắc dĩ mà nói nhỏ với anh.
“Không được, anh muốn em hôn anh ngay bây giờ!”
Thẩm Thanh Ca:……
Không sai vào đâu nữa, anh hiện tại giống như một cô vợ quá được nuông chiều nên không nói lý lẽ đây mà.
Cô đánh thật mạnh vào ngực anh, không thể chịu được nữa nói: “Có phải anh cảm thấy em dễ nói chuyện quá rồi không? Mau im miệng cho em!”
“Ồ.” Bạc Đình bình thường ngay lập tức sau câu nói của cô.
Cô trợn mất liếc anh một cái, người đàn ông này sao cứ như trẻ con vậy chứ.
Khi bọn họ đi đến đầu hẻm, quầy hàng của Trương goá phụ vừa lúc không có khách hàng, bà ta nghi ngờ hỏi: “Các ngươi không phải là hạ giá đi, nếu không làm sao có thể bán được chứ?”
“Bởi vì đồ tôi bán cùng đồ bà bán không giống nhau.”
Trương goá phụ cau mày suy nghĩ vài giây, nhưng vẫn không suy nghĩ ra được, “Không phải đều bán bút như nhau sao? Chẳng lẽ các người bán không phải bút máy mà là bút chì?”
Thẩm Thanh Ca không có trả lời.
Cô bán chính là bút để luyện chữ, còn Trương goá phụ bán chính là bút viết hàng ngày.
Ra khỏi con hẻm, Bạc Đình thấp giọng đau lòng hỏi: “Có phải ngày hôm qua anh làm em đau rồi đúng không?”
“Ừm……”
“Anh xin lỗi.” Bạc Đình tay đặt ở trên eo cô nhè nhẹ xoa.
Khóe miệng cô hơi nhếch lên.
Sau khi về đến nhà , Thẩm Thanh Ca vội vàng làm bài tập rồi học thuộc từ đơn, Bạc Đình nói ra ngoài đi một lát.
Qua vài tiếng đồng hồ sau, mới thấy anh trở về.
“Anh Đình , anh đã đi đâu vậy?” Cô tò mò quan sát anh .
Bạc Đình chỉ vào mặt mình, cô ngay lập tức biết anh muốn gì, cô ở trên mặt anh hôn một cái.
“Anh đi bệnh viện mua thuốc mỡ.” Tầm mắt của anh buông xuống, dừng ở bụng của cô.
Như vậy đã quá rõ ràng, trong nháy mắt cô liền hiểu.
Thẩm Thanh Ca có hơi ngại ngùng, đưa tay cầm lấy thuốc mỡ, “Anh đi nấu cơm đi.”
“Ừm.” Bạc Đình vốn dĩ tưởng nói anh có thể giúp cô……
Nhưng chỉ suy nghĩ thôi…… Chỉ sợ càng giúp lại càng vội thêm.
Cuối tuần, Thẩm Thanh Ca cùng Bạc Đình cùng đi xem phim.
Nhưng phim quá nhàm chán , nên chỉ xem một đoạn. Được nửa tiếng thì bọn họ rủ nhau đi về rồi.
Hai người nắm tay đi trên đường, quản gia của Bạc Thọ Khang lái xe ở trên phố nhìn chung quanh.
“Có chuyện gì vậy?” Bạc Đình đem xe ngăn lại hỏi.
Vành mắt của quản gia đỏ lên, “Thiếu gia…… Đều do A Long nhà tôi! A Long mời tiểu thư Trường Ngọc đi xem phim, không hiểu sao tiểu thư đột nhiên mất tích, chúng tôi tìm mãi vẫn không thấy.”
“Không có việc gì, để tôi đi tìm phụ mọi người xem.” Bạc Đình thuận miệng nói.
“Thiếu gia, cảm ơn cậu!” Nói rồi quản gia tiếp tục lái xe đi tìm.
Vốn dĩ ngay từ đầu anh đã không hề thích A Long, nhưng sau sự việc Bạc Dạ, anh cảm thấy A Long ít nhất cũng là người trong sạch, cho nên liền đồng ý A Long mang Bạc Trường Ngọc ra ngoài xem phim.
Ai biết Bạc Trường Ngọc thừa dịp này chạy trốn?
“Anh Đình……”
“Chúng ta đi thôi!” Bạc Đình lôi kéo cô đi vào một cái hẻm nhỏ.
Rẽ trái rẽ phải tới trước cửa một ngôi nhà, đẩy cửa ra, chỉ thấy tàn thuốc tứ tung trên mật đất, A Long đang hút thuốc.
“Đại ca……” A Long chớp chớp mắt, nhìn xuống đất.
“Cậu cố ý thả Bạc Trường Ngọc chạy?” Bạc Đình khẳng định nói.
A Long hơi sợ hãi gật đầu, “Trường Ngọc vẫn luôn khóc, cô ấy thật sự rất thích Bạc Dạ, em không nỡ nhìn cô ấy như vậy, nên mềm lòng……”
“Cậu muốn con bé đi tìm chết!” Bạc Đình châm chọc nói.
“Anh nói vậy là có ý gì?” A Long mở to hai mắt, anh ta không hiểu tại sao anh lại nói như vậy.
Anh nói: “Cậu cảm thấy Bạc Dạ một người không từ thủ đoạn như vậy, chúng ta lại lần nữa nhìn thấy Bạc Trường Ngọc sẽ như thế nào?”
Chắn chắn sẽ nắm giữ chặt chẽ cô ấy ở trong lòng bàn tay, làm bụng cô ấy to ra.
“Anh Đình, em không biết! Em thật sự……” A Long đau khổ nắm tóc, nước mắt chảy ra.
Thẩm Thanh Ca nói: “Không liên quan đến cậu! Trường Ngọc đã 18 tuổi, cô ấy sẽ phải chịu trách nhiệm cho những việc làm của chính mình.”
Ở bên kia.
Thành phố Thượng Hải, khách sạn ở ngoại ô.
Bạc Trường Ngọc và Bạc Dạ ở trong khách sạn.
“Anh Dạ, cha em không cho em và anh ở cùng nhau! Tại sao chúng ta không gạo nấu thành cơm! Đến lúc đó, cha em khẳng định cũng không còn cách nào có thể ngăn cản chuyện em và anh ở bên nhau nữa rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận