Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 301 -




Thấy cô xấu hổ, Bạc Đình liền nắm lấy tay cô, dẫn cô rời khỏi ga xe lửa.
"Anh không làm gì em cả? Vừa rồi em xấu hổ cái gì chứ?" Anh hỏi.
Cô nhéo cánh tay anh, nói: “Em không xấu hổ.”
“Được rồi, em không xấu hổ.”
Trở lại nhà Khương Lê.
Buổi tối, sau khi rửa mặt sạch sẽ, Thẩm Thanh Ca cùng Bạc Đình bước vào căn phòng nhỏ.
Cô không thích chiếc giường gỗ trong căn phòng nhỏ này lắm, nó rất cứng, giống với chiếc giường cô từng ngủ ở nhà họ Thẩm.
Dường như Bạc Đình biết cô nghĩ gì, anh trải vài chiếc chăn bông lên giường.
“Em sờ thử xem, xem nó có mềm hơn không?” Anh quay lại nói với cô.
Cô ngoan ngoãn nghe lời anh, sờ vào, cũng coi như mềm mại: “Ừ, cũng tạm chấp nhận được.”
Đột nhiên Bạc Đình ôm cô từ phía sau, hơi thở của anh phả sau tai cô.
"Đừng lộn xộn, chúng ta đang ở nhà mẹ đấy." Mặt cô lập tức đỏ bừng.
Cô thực sự sợ hãi, sợ bị Khương Lê nghe thấy.
“Nhà có cách âm.” Bạc Đình đẩy cô xuống giường.
Thẩm Thanh Ca cởi giày, vội vàng chui vào trong chăn súc ở góc, “Đừng… nhỡ em có thai thì sao?”
“Em thích trẻ con như vậy, không thì chúng ta sinh một đứa đi.” Bạc Đình cố ý hù dọa cô.
Cô nhăn mặt, có chút không tin vào những gì mình vừa nghe được, “Anh…. Anh…. Cái đồ lưu manh.”
Bạc Đình ngồi lên giường, ôm lấy cô đặt lên đùi mình, “Em nhẹ quá, giống như một tờ giấy vậy, em trốn cái gì chứ?”
Cánh tay anh thật khỏe mạnh, ôm trọn cô vào trong lòng.
“Bạc Đình, anh đừng làm loạn.” Cô cụp mắt xuống, cảm thấy vô cùng ấm ức.
Anh từ trong túi lấy ra một bao cao su nhỏ, rồi nói: “Anh chỉ trêu em thôi.”
“Anh…” Mắt cô giật giật, tức giận giật lấy thứ đó từ trong tay anh, “Bị tịch thu!”
Anh rõ ràng là cố ý!
Chắc chắn đã lên kế hoạch cả rồi!
Bạc Đình hôn lên má cô, nửa đe dọa: "Sao em lại bắt nạt anh chứ? Nhỡ mẹ anh phát hiện ra thì sao?"
Anh đây là diễn vở con trai quý báu của mẹ?
Cô dở khóc dở cười, nói với anh: “Dùng mẹ anh uy hiếp em, đồ lưu manh!”
Thấy chiêu này không có tác dụng, Bạc Đình liền đẩy cô xuống giường, trực tiếp chặn miệng cô lại bằng một nụ hôn.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thanh Ca bị Khương Lê đánh thức.
Khi cô mở mắt ra, cô nhận ra Bạc Đình bên cạnh cô đã không thấy đâu.
"Bạc Đình đã nấu cháo trứng với thịt nạc rồi. Ăn cũng rất ngon. Con mau lại đây ăn đi." Khương Lê vui vẻ nói.
Điều này khiến Thẩm Thanh Ca cảm thấy như mọi nỗ lực trước đây của mình đều bị lãng phí!
Vốn dĩ cô muốn giả vờ là một người con dâu siêng năng, lễ phép trước mặt Khương Lê, kết quả tất cả đều bị Bạc Đình phá hoại.
Sau khi Thẩm Thanh Ca rửa mặt xong, cô ra ngồi đối diện với Khương Lê, Bạc Đình bưng tới cho cô một bát cháo lớn.
Cô tức giận trừng mắt nhìn Bạc Đình, sao anh lại mang cho cô bát cháo lớn như vậy cơ chứ?
Đây không phải là nói với mẹ chồng, cô là ham ăn biếng làm sao?
Bạc Đình vỗ vai cô, thì thầm vào tai nói: "Em yên tâm, mẹ anh không phải loại người phụ nữ như em nghĩ đâu."
"Thơm quá, tay nghề của con hình như lại tiến bộ rồi..." Khương Lê múc một thìa ăn thử.
Câu nói này khiến Thẩm Thanh Ca cảm thấy muốn tìm một lỗ mà chui vào, cô luôn cảm thấy hình như trong câu nói của Khương Lê có ẩn ý là: Cô đem con trai tôi trở thành ô xin mà sai xử sao!
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.
Khương Lê vui vẻ đi ra mở cửa.
“Khương Lê, tôi tới trả giáo án.” Một người phụ nữ mặc áo len mang giáo án đến trả cho Khương Lê.
"Trương Tuệ, em chưa ăn sáng sao? Con trai chị làm một ít cháo, chúng ta cùng ăn đi." Khương Lê nhiệt tình kéo Trương Huệ vào nhà.
Thẩm Thanh Ca nhanh chóng đi lấy một cái bát, Bạc Đình cứ vậy tự nhiên cầm lấy cái bát múc ra một ít cháo.
Đôi mắt của Trương Tuệ trở nên sắc bén, "Ai da, Bạc Đình, dì có thể tự mình làm được. Cháu là một người đàn ông trưởng thành, sao có thể phục vụ như vậy chứ?"
Bạc Đình cau mày, đập cái bát xuống bàn.
"Haha, Bạc Đình, dì không có nói con không phải là đàn ông!" Trường Tuệ quay sang, liếc nhìn Thẩm Thanh Ca mà nói.
Có người tới nói xấu cô!
Đột nhiên Thẩm Thanh Ca cảm thấy huyệt thái dương đau nhức, nếu không phải người phụ nữ này là bạn của Khương Lê thì giờ cô đã tức đến nỗi đánh cho bà ta một trận rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận