Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 565 -




Mấy nam sinh nói: “A, Triệu Long, tiền của nữ sinh cậu cũng tiêu? Đúng là chúng tôi xem thường cậu rồi, mau trả lại cho con gái nhà người ta đi.”
“Đúng là nhìn không ra, Triệu Long lớn lên trông cũng được, làm việc lại không bằng cầm thú! Thế mà còn còn bôi nhọ Cổ Tiểu Liên là kẻ điên.”
“Cổ Tiểu Liên quá đáng thương! Bạn gái chính quy còn biến thành tiểu tam.”
Cổ Tiểu Liên nghe được mấy lời này, cảm giác nghèn nghẹn ở ngực rốt cuộc đã tiêu tán.
Cô ấy kích động chảy ra nước mắt, “Cảm ơn cô, Thanh Ca.”
Thẩm Thanh Ca vỗ vỗ bả vai cô ấy.
Triệu Long không dám tức giận với Lâm Oánh, ánh mắt lại đặt trên người Cổ Tiểu Liên, “Cổ Tiểu Liên, cô cảm thấy đồ quê mùa như cô cũng xứng đôi với tôi? Tôi chịu hẹn hò với cô, chính là ban ơn cho cô! Tại sao cô còn không biết đủ?”
Một người đàn ông vọt vào, xách cổ áo anh ta, hung hăng đấm vào mặt anh ta một cái.
Thẩm Thanh Ca có chút kinh ngạc, “Chu Hiểu Thiên?”
“Mày là ai? Mày dám đánh tao?” Triệu Long ôm mặt nói.
“Tôi là bạn của Cổ Tiểu Liên.” Chu Hiểu Thiên ý bảo Cổ Tiểu Liên đi theo mình rời đi.
Triệu Long mắng câu thô tục, mặt đau không chịu được, “Kẻ thô lỗ từ đâu ra? Không có tố chất!”
Một bạn học nói: “Kia chính là người giỏi nhất ở khoa vật lý! Thiên tài vật lý! Mạnh hơn cậu không biết bao nhiêu lần!”
“Cổ Tiểu Liên này! Thông đồng với thiên tài vật lý khi nào thế? Không biết xấu hổ.” Triệu Long mắng.
Thẩm Thanh Ca chế nhạo nói: “Anh cảm thấy Cổ Tiểu Liên không ra gì, nhưng có người coi cô ấy như bảo bối! Hơn nữa người khác còn đẹp trai hơn anh, cao hơn anh, học tập tốt hơn anh.”
“Ha ha ha…” Những người khác đều đang cười nhạo Triệu Long.
Các nữ sinh cũng vô cùng khinh thường anh ta, “Loại đàn ông như này không cần phải nói gì cả.”
Triệu Long hận không thể tìm một khe đất chui vào, anh ta nhanh chóng chạy đi.
Thẩm Thanh Ca nói xong, đang muốn ra cửa, thì lại gặp Bạc Đình ở cửa.
“Anh Đình, anh đã trở lại!” Cô chạy về phía anh.
“Ừm.” Sắc mặt anh trầm xuống.
Thẩm Thanh Ca ôm cánh tay anh, “Anh thấy em, không vui vẻ à?”
“Trong lòng em Chu Hiểu Thiên vừa đẹp trai vừa cao, học tập lại tốt?” Anh chất vấn.
Người nào đó lập tức chột dạ, "Em nói là cậu ấy… Đẹp trai hơn người đàn ông tệ bạc kia…”
“Vậy cũng không được! Đừng cả ngày nhìn chằm chằm người khác.” Bạc Đình nâng mặt cô, để cô nhìn mình.
Thẩm Thanh Ca nhìn mặt anh, dừng vài giây mới nói: “Buổi tối, đen thùi lùi, cái gì cũng không nhìn thấy.”
Bạc Đình để cô ngồi ở ghế sau xe đạp, “Về nhà từ từ xem.”
Về đến nhà, Thẩm Thanh Ca nâng mặt anh quan sát một phen, nghịch ngợm nói: “Hình như anh đen hơn rồi! Trừ em ra, sẽ không có người phụ nữ khác ưng anh.”
“…” Bạc Đình còn hơi đắc chí.
Dù sao Thanh Ca thích anh là đủ rồi, người phụ nữ khác tốt nhất đừng dính dáng tới!
Cô phát hiện Bạc Đình mang về rất nhiều áo khoác lông, nước hoa linh tinh.
Yêu cái đẹp là bản tính của con gái.
Thẩm Thanh Ca nhịn không được lấy một cái áo ra thử.
“Anh Đình, ánh mắt của anh thật tốt.” Cô khen ngợi.
Khoé miệng Bạc Đình hơi giơ lên, “Anh tùy ý chọn thôi, em thích là được.”
Cô lập tức sinh ra một ý nghĩ, về sau hoàn cảnh tốt hơn, cô muốn mở một cửa hàng.
Đem đồ đạc trong không gian ra tới.
Buổi tối, sau khi tắt đèn, hai người lẳng lặng nằm trên giường.
“Thanh Ca, anh muốn chơi một chút cổ phiếu, có lẽ cần chút tiền.” Bạc Đình đột ngột nói.
Thẩm Thanh Ca biết gần đây Bạc Đình vẫn luôn tiếp xúc với cổ phiếu linh tinh, lần này thương lượng với cô nói cần tiền, chắc chắn không phải số tiền nhỏ.
“Được.”
“Có lẽ sẽ cần một nửa tiền tiết kiệm bây giờ của chúng ta.” Bạc Đình có chút kinh ngạc trước sự thoải mái của cô, cho nên giải thích lại một lần.
Cô gật đầu, “Có thể.”
Bạc Đình cười, anh xoa mặt cô, nghiêm túc nói hậu quả, “Xào cổ có lời có lỗ, có khả năng anh sẽ thất bại, lỗ sạch vốn.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận