Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 823 -




Về đến nhà, Bạc Đình đã làm xong cơm trưa.
Anh bưng thức ăn lên bàn, “Không phải sắp thi cuối kỳ à? Em đừng chạy loạn nữa, ở trong nhà ôn tập cho tốt.”
“Em không chạy loạn, em đi tìm cửa tiệm may vá kia tính sổ!” Cô bỏ giấy chứng nhận độc quyền linh tinh vào ngăn kéo trong phòng ngủ.
Lông mày Bạc Đình trầm xuống, “Chỉ một mình em? Về sau nhớ phải gọi anh, quá nguy hiểm.”
Cô giải thích: “Em gọi thêm Hồ Hoa, Hồ Hoa là em gái thợ may kia, sẽ không xảy ra chuyện!”
Lúc này anh mới nhẹ nhàng thở ra, “Ngày mai sau khi anh đi rồi, em phải ôn tập cho tốt, gặp chuyện gì thì tìm A Long giải quyết, em đừng ra mặt.”
Thẩm Thanh Ca ngồi vào trước bàn cơm, “Em biết, em ngoan ngoãn chờ anh trở về.”
“Được.” Anh nhéo mũi cô.
Đêm khuya, trước khi ngủ, Thẩm Thanh Ca ngồi ở trước bàn trang điểm soi gương không biết mệt.
Trên mặt cô mọc mụn, nhẹ nhàng chạm tay vào còn đau.
Chắc chắn là do bị thợ may Hồ làm tức giận!
Cô lấy từ trong không gian ra một lọ thuốc mỡ, thoa lên nốt mụn.
“Sao em còn chưa ngủ? Đừng soi gương nữa!” Bạc Đình lười biếng nằm thẳng ở trên giường, thúc giục vỗ vỗ ván giường.
Thẩm Thanh Ca xoay đầu nhìn anh, “Mặt em mọc mụn.”
“Có phải mấy ngày nay anh nấu ăn quá cay hay không?” Bạc Đình xuống giường, hôn mặt cô một cái.
Cô nhỏ giọng hừ, anh thực sự có tự tin về bản thân!
Anh nấu cơm thanh đạm như vậy, có thể làm người ta mọc mụn mới là lạ!
“Lần này đi phương nam anh tìm người học nấu canh và làm trà lạnh.” Anh nghiêm mặt nói.
Cô cười liếc nhìn anh, “Không phải anh đi bàn chuyện làm ăn à? Có rảnh học không?”
“Có thể tốn bao lâu chứ?” Bạc Đình không để bụng.
Được thôi.
Cô cũng lười khuyên.
Hình như Bạc Đình rất thích xuống bếp, đặc biệt là xuống bếp vì cô.
Bạc Đình bắt lấy cổ tay cô kéo người qua, “Đi ngủ thôi.”
“Là đi ngủ thật à?” Bờ mi thanh mảnh của cô chớp chớp.
Anh rũ mắt, hài hước nhìn đôi mắt cô, “Em nói xem?”
Đột nhiên, Bạc Đình ngậm lấy môi cô, đè người xuống giường.
Anh giơ một bàn tay, lấy ra hộp bao cao su từ trong ngăn kéo ở mép giường.
“Sao chỉ còn một cái?” Sắc mặt của anh rất tối.
“Có một cái cũng không tồi.”
Bạc Đình ngẫm lại cũng đúng, may là trong nhà vẫn còn, nếu không phải ngày mai phải đi, còn không thể đụng vào Thanh Ca.
Phòng ngủ đầy cảnh ái muội.
Hôm sau, khi Thẩm Thanh Ca tỉnh lại, người bên gối đã không còn nữa.
Eo cô giống như bị xe tải nghiền qua, đau đến không dậy nổi.
Qua một hồi lâu, cô mới xuống giường rửa mặt.
Tới nhà chính, cô thấy trên bàn để lại tờ giấy, chữ viết của Bạc Đình rất đẹp: Bánh bao và cháo ở trong nồi.
Đầu quả tim cô xẹt qua một dòng nước ấm.
Thẩm Thanh Ca đang chuẩn bị đi phòng bếp, bỗng nhiên, cửa bị gõ vang.
Mở cửa, Hoàng Anh thở hổn hển chống eo, kích động nói: “Chị Thanh Ca, quần áo trong tiệm bán hết cả rồi! Hơn một trăm chiếc đó!”
“Nhanh như vậy.” Cô không kinh ngạc chút nào.
Ngày hôm náo loạn ở chỗ thợ may Hồ, chắc chắn hấp dẫn không ít nữ giới.
“Chị Thanh Ca, không phải sắp ăn Tết à? Rất nhiều người muốn mua áo khoác màu đỏ kia của chị đó.” Hoàng Anh nói.
Thẩm Thanh Ca không nhanh không không chậm gật gật đầu, “Chị có thời gian rảnh thì sẽ đi mua vải, đưa cho thợ may làm.”
“Chị nhớ làm nhanh, bằng không khách khứa chạy đi thì phải làm sao?” Hoàng Anh thúc giục.
Thẩm Thanh Ca hạ giọng nói: “Không chạy đi được! Cửa hàng trang phục của chị đã trang hoàng khá ổn, chị định tháng sau khai trương!”
“Thế thì tốt quá! Chỉ là chị Thanh Ca… Chị tìm được người giúp chị bán quần áo không? Nếu không thì em đi? Em thấy bán quần áo lấy được nhiều phần trăm hơn là tự mở cửa hàng.” Mắt Hoàng Anh lấp lánh, đầy chờ mong nhìn cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận