Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 963 -




Trên đường về nhà, Bạc Đình hỏi: “Sao em lại muốn làm chuyện này? Có chắc chắn không?”
“Không chắc!” Mặc dù cô biết trong vài năm tới sẽ có “làn sóng du học” nhưng suy cho cùng đây cũng là lần đầu tiên cô dấn thân vào ngành này.
“Vậy em còn……”
Cô ung dung mỉm cười, “Em có gì mà phải sợ? Anh nuôi em mà.”
Ánh mắt Bạc Đình nhìn cô bỗng nhiên dịu dàng hơn.
Tháng sau, Bạc Đình sẽ đi công tác, Thẩm Thanh Ca nhanh chóng thi bằng lái xe.
Mỗi ngày cô đều lái xe qua lại giữa văn phòng và biệt thự.
Dù gì cô cũng có kinh nghiệm làm giáo viên cùng với kỹ năng tiếng Anh từ thời không khác, vì vậy chuyện dạy nói tiếng Anh giống như cá gặp nước vậy.
Trong văn phòng.
“Chị, chị giỏi thật! Những người tới chỗ chúng ta đều sẽ đăng ký khóa học ngay sau buổi học thử đầu tiên. Mọi người đều bảo rằng chị nói tiếng Anh rất tốt, những người xung quanh đều biết hết rồi!” Vương Trúc ân cần bưng tới một ly cà phê nóng.
Thẩm Thanh Ca nhìn qua danh sách đăng ký, bên trên chi chít học sinh từ những trường nổi tiếng khác nhau, tờ nào cũng ghi đầy tên.
Rất nhiều học sinh giỏi đang chờ đợi được thi IELTS và TOPIK để đi du học.
“Qua một năm rưỡi nữa nếu công ty hồi vốn, mấy cậu thật sự có thể ra nước ngoài học bổ túc rồi. Chỉ còn một mình tôi dạy nói tiếng Anh, thực sự chịu không nổi mà.” Thẩm Thanh Ca nghiêm túc nói.
Vương Trúc kinh ngạc nhìn Thẩm Thanh Ca, “Thật sao? Chị?”
“Thật.” Cô cầm cốc cà phê lên, tìm một tư thế thoải mái rồi dựa vào lưng ghế, “Đúng rồi, tại sao mấy cậu chỉ ở nước ngoài có hơn hai tháng? Sinh viên trao đổi phải ở lại ít nhất nửa năm chứ?”
“Điều kiện nhà em…… không tốt lắm.” Vương Trúc úp úp mở mở.
Một nam sinh khác đang sửa chữa bài tập nói: “Chị, lúc đó gia đình Vương Trúc phá sản, từ nhà cửa, xe cộ đến cả quần áo có thể bán được cũng đã bán hết.”
Thẩm Thanh Ca nhướng mày một cái, ở thời đại này, thể chế pháp luật vẫn chưa hoàn thiện, nếu ai đó phá sản thì người đó thực sự mất hết tất cả, chỉ có cách cùng nhau nhảy lầu.
“Haizz…… đều là quá khứ rồi.” Vương Trúc cười khổ.
“Quá khứ gì chứ? Gia đình cậu đã đền bù bằng tất cả những gì họ có thể làm rồi, vậy mà lần trước vẫn có mấy người đuổi theo mắng nhiếc cậu, nói cái gì mà con trai bọn họ không thi được vào Đại học Kinh Hải thì cậu cũng không xứng để vào. Chỉ có bọn họ là người còn cậu thì không phải chắc?” Một nam sinh khác vừa nhắc đến đã tức giận.
“Được rồi, cuộc sống của Vương Trúc sẽ ngày càng tốt hơn thôi.” Cô nói đầy kỳ vọng.
Vương Trúc như có động lực, nắm chặt tay: “Đúng thế!”
Đợi học sinh tan học xong, Thẩm Thanh Ca xách túi đi xuống lầu.
Sắc trời đã tối nhưng may mắn trên đường vẫn có vài người tụm năm tụm ba đi trên đường.
Cô sải bước tới bãi đậu xe phía sau tòa nhà.
Đột nhiên, Thẩm Thắng Lợi và Thẩm Kiều Kiều từ trong bóng tối nhảy ra, chặn đường cô từ cả hai phía.
Hai người bọn họ mặc quần áo rách rưới, toàn thân bốc ra mùi hôi thối, trên mặt có không ít vết bầm tím.
“Này, Thẩm Thanh Ca, chẳng trách chị lại đổi việc! Hóa ra là đi đào mỏ, đã đào được một con xe rồi!” Thẩm Kiều Kiều châm chọc nói.
Thẩm Thắng Lợi đưa mắt ra hiệu cho Thẩm Kiều Kiều bảo cô ta im miệng, “Phí lời với nó làm gì? Đưa tiền đây! Thẩm Thanh Ca, ông đây dù gì cũng nuôi mày hơn chục năm, hiện tại tao cần hai trăm ngàn đồng tiền cũng không quá đáng lắm nhỉ?”
Hai trăm ngàn đồng tiền?
Phải biết là ở thời đại này, hai trăm ngàn đồng tiền có thể mua được một căn hộ hơn chín mươi mét vuông trong khu thương mại ở thành phố Thượng Hải.
Thẩm Thanh Ca lạnh nhạt nói: “Tôi không có tiền.”
“Không có tiền? Mày còn dám nói dối! Tao đã rình mấy ngày rồi! Không có tiền mà mày lại lái xe sang?” Thẩm Thắng Lợi chửi bới như tên cướp, nước bọt phun tung tóe.
Thẩm Kiều Kiều ra tay, dã man kéo túi của Thẩm Thanh Ca vào trong lòng cô ta.
Cô ta dùng bàn tay đen thui thò vào trong túi rồi mò mẫm xung quanh, ngoại trừ gương, khăn giấy, son môi, sổ ghi tiếng Anh thì chỉ có chiếc chìa khóa xe là có chút giá trị.
“Cha, chị ta thực sự không có tiền.” Thẩm Kiều Kiều mò ra được vài đồng xu lẻ.
Thẩm Thắng Lợi đột nhiên cười lớn, quay đầu về phía sau hét lớn: “Anh Chính! Anh mau ra đây! Xe của nó đáng giá chút tiền, đều thế chấp cho anh hết.”
Trong bóng tối truyền đến hàng loạt tiếng bước chân.
Diệp Chính một tay đút túi quần, vẻ mặt hung hãn đi tới, đôi giày da của anh ta bóng loáng lóa mắt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận