Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 806 -




Ăn xong, ông nội Bạc và bà nội Bạc lên lầu chợp mắt, trong khi những người khác ngồi ở phòng khách trò chuyện.
Triệu Hồng Lan siêng năng rửa bát, pha trà cho mọi người.
Bà ta ngồi cạnh Bạc Phúc Lộc và nói, "Phúc Lộc, chúng ta đến Cục dân chính để tái hôn vào ngày 8 nhé?"
Bạc Phúc Lộc thấp giọng nói: "Tôi sẽ không tái hôn với cô."
"Không... Anh không phải đã đồng ý với Trường Sinh sao? Cho dù anh không quan tâm em cũng phải quan tâm đến con gái mình chứ." Triệu Hồng Lan kéo tay áo ông ta.
"Chính là vì quan tâm đến con gái nên mới không thể tái hôn với cô! Tôi cuối cùng cũng hiểu, sau ngần ấy thời gian, trong đầu của cô chứa những thứ căn bản không phải gia đình chúng tôi! Cô chỉ sẽ dạy hư con mình thôi!" Bạc Phúc Lộc nâng tay mình ra, đem ống tay áo kéo về.
Khoé môi Triệu Hồng Lan run run: "Phúc Lộc, em sinh cho anh hai đứa con gái! Em sao có thể dạy hư con được?”
"Nếu như cô quan tâm hơn đến việc giáo dục con cái, sao Trường Ngọc lại có thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy? Bây giờ tôi muốn tự mình dạy Trường Sinh, không cần cô!" Bạc Phúc Lộc dường như đã quyết định, giọng điệu cũng trở nên bình tĩnh.
"Có phải là vì Thẩm Thanh Ca? Chẳng phải là vì vừa rồi em cãi nhau với nó ở bàn ăn nên anh mới không cần em?" Mắt của Triệu Hồng Lan đỏ hoe nhìn Thẩm Thanh Ca, "Thẩm Thanh Ca! Con khốn! Cô hại Trường Ngọc của tôi còn không đủ, bây giờ cô còn hại tôi!!”
“Bà gọi ai là con khốn?” Sắc mặt Bạc Đình trầm xuống, lạnh lùng nói.
"Tôi..." Triệu Hồng Lan có chút sợ hãi, "Cô cùng nhà họ Bạc liên thủ bắt nạt tôi! Các người ăn cháo đá bát!"
Bà nội Bạc nghe tiếng cãi vã đi xuống lầu, liên tục thở dài: "Sao lại cãi nhau nữa?"
"Mẹ, mẹ giúp con với! Phúc Lộc sẽ không tái hôn với con! Con không phải chỉ là cùng Thanh Ca cãi nhau mấy câu thôi sao? Anh ấy có cần phải phản ứng lớn như vậy không?" Triệu Hồng Lan chạy đến nắm lấy tay của bà cụ, đầu gối thì hơi cong lại.
Bà nội Bạc rút tay ra và nói: "Phúc Lộc, con đã suy nghĩ kỹ chưa?"
“Con đã suy nghĩ kỹ rồi.” Bạc Phúc Lộc trả lời.
"Triệu Hồng Lan, nhà họ Bạc đã cho con rất nhiều tiền bồi thường ly hôn, để con có thể yên tâm sống cuộc sống của mình, chỉ cần con muốn, bất cứ lúc nào con cũng có thể tới thăm Trường Sinh." Thái độ của bà nội Bạc cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Triệu Hồng Lan không thể tin được rằng bà cụ luôn tốt tính tốt bụng lại trực tiếp từ chối bà ta.
"Hu hu... Nhà họ Bạc các người còn có lương tâm không vậy? Tôi sinh cho nhà họ Bạc hai đứa con, chính là vì tôi không sinh được con trai, các người liền một chân mà đạp tôi đi!" Triệu Hồng Lan hét lên.
"Tôi đã lãng phí tất cả thanh xuân của mình trong nhà của các người. Bây giờ tôi đã lớn tuổi rồi, cũng không thể lấy chồng được nữa, mọi thứ đều không còn nữa! Hu hu..."
Bà ta gầm lên và khóc lóc, nhưng không ai thương hại bà ta.
Người hầu trong nhà không khỏi thở dài, đều biết Triệu Hồng Lan sau khi ly hôn với Bạc Phúc Lộc đã nhận được một khoản tiền bồi thường rất lớn, sống trong một căn nhà kiểu tây nhỏ, lái xe ô tô, còn cho bà ta mấy chục ngàn đồng tiền...
Tiếng gầm rú ở tầng dưới cuối cùng cũng kinh động đến ông nội Bạc ở tầng trên.
Ông cụ chống nạng đi ra khỏi phòng, cúi đầu nhìn Triệu Hồng Lan đang khóc lóc như một người đàn bà điên, gân xanh nổi rõ trên thái dương: “Người đâu, đem cô ta đuổi ra ngoài.”
Trong chốc lát, quản gia cùng mấy người bảo vệ tiến tới, túm lấy vai Triệu Hồng Lan, kéo ra ngoài.
Triệu Hồng Lan liều mạng không muốn rời đi, nhưng bà ta là phụ nữ làm sao bằng sức lực đàn ông được.
Chẳng mấy chốc, biệt thự cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh lại.
“Chú hai, chú thật sự không phải vì cháu mới không tái hôn với bà ta đấy chứ?” Thẩm Thanh Ca mỉm cười hỏi.
"Làm gì có!" Bạc Phúc Lộc thở dài, "Người phụ nữ này suốt ngày chỉ muốn chia của cải nhiều hơn, tâm tư nham hiểm! Chú thật sự sợ cô ta sẽ hủy hoại Trường Sinh."

Bạn cần đăng nhập để bình luận