Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 244 -




Lời này vừa nói ra, lập tức rất nhiều người phụ nữ đỏ mặt.
Còn những người đàn ông thì cười phá lên.
Triệu Sơn Hà xấu hổ đến mức muốn tìm một cái khe nứt dưới đất chui vào.
Trước buổi trưa, Thẩm Thanh Ca đem tôm hùm đất đến căng tin của nhà máy.
Lần này cô lại kiếm lời được mấy chục đồng tiền.
“Sau này em sẽ chỉ bán tôm hùm đất ở căng tin thôi, tiện hơn nhiều so với việc bán tôm hùm đất ở ga xe lửa.” Thẩm Thanh Ca đắc ý nói.
Bác Đình nhắc nhở cô: “Bây giờ là tháng 10, tôm hùm đất đang ít dần rồi.”
“Đúng vậy.” Cô phải bắt đầu chuẩn bị bán thịt nướng.
Cuối tháng, Thẩm Thanh Ca nhờ Bạc Đình đưa cô đến chợ đen để lấy tiền.
Tháng này, Lê Hoa kiếm được rất nhiều tiền nhờ bán trứng da hổ nên cô ấy đã đưa cho Thẩm Thanh Ca 630 đồng tiền.
Trong đầu của Thẩm Thanh Ca nhanh chóng tính ra tiền kiếm được tháng này, sau khi chia ra cô 7 Lê Hoa 3, giá cũng không sai biệt lắm.
Hoàng Anh chỉ đưa cho Thẩm Thanh Ca ba trăm đồng tiền.
Cô ấy vội vàng giải thích: “Chị Thanh Ca, dạo này bút máy khó bán quá…”
“Chị biết, chỉ cần vượt qua mấy tháng này thì sẽ ổn thôi.” Thẩm Thanh Ca vỗ vai, động viên cô ấy: “Chị lại đi nhà kho để cho em thêm một trăm cây bút máy.”
“Chị Thanh Ca, nhà kho của chị đã hết tháng thuê, chị phải thuê lại." Hoàng Anh nhắc nhở.
Lúc này, Thẩm Thanh Ca mới nhớ ra có chuyện như vậy!
Giá thuê nhà kho là năm mươi đồng tiền trong vòng hai tháng, thật quá ác độc!
Thuê ba năm là đủ mua nhà ở thành phố!
Sao có thể như thế được?
Trực tiếp bỏ ra vài trăm đồng tiền và mua lại nhà kho.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Ca liền hỏi: "Em có biết người đứng đầu chợ đen không?"
Hoàng Anh lộ ra vẻ mặt sợ hãi, "Chị Thanh Ca, chị đừng hành động liều lĩnh. Em nghe nói người đứng đầu chợ đen rất đáng sợ, anh ta không muốn người khác biết mình, ai tò mò đều đã chết... "
Thẩm Thanh Ca tin lời của Hoàng Anh.
Suy cho cùng, sự tồn tại của thị trường chợ đen vào thời điểm này vốn đã trái với quy củ, cần phải giấu kín danh tính.
“Nếu chị muốn mua một nhà kho thì phải sao?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
“Chị Thanh Ca, chị đừng làm ăn với những người như bọn họ." Hoàng Anh hạ giọng nói.
Thẩm Thanh Ca lại không nghĩ vậy, là một người có thân phận và xuất thân đơn giản, người đứng đầu chợ đen phòng bị cô làm gì?
Có tiền mà không kiếm thì chính là kẻ ngu ngốc!
Sau khi rời khỏi chợ đen, cô nắm tay Bạc Đình, nghi ngờ hỏi: “Anh Đình, anh có biết ai thành lập ra chợ đen không?”
Vẻ mặt của Bạc Đình thay đổi, "Tại sao em muốn biết điều này?"
“Em muốn mua một nhà kho."
“Anh sẽ mua giúp em.”
Cô lắc đầu: "Em biết nếu em nói với anh, anh sẽ mua cho em. Nếu sớm biết như thế, em đã không nói chuyện này với anh."
Sợ cô khó chịu, Bạc Đình đành phải nói: “Nếu làm ăn thuận lợi, bọn họ sẽ chủ động tìm đến em.”
“Công việc làm ăn của em làm không tốt sao?”
“Tốt.” Bạc Đình dỗ dành nói.
Cô bị anh chọc cười: “Em đang nói với anh một chuyện nghiêm túc đấy, anh đừng chỉ khen em mà thôi.”
Anh đành phải giải thích: “Em có biết cái người bán máy may kia, bán một cái có thể kiếm được bao nhiêu tiền không?”
Cô lắc đầu.
“Hơn một trăm.” Bạc Đình bình tĩnh nói.
Thẩm Thanh Ca chợt nhận ra rằng, quả nhiên bên ngoài còn có thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân*.
**[Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: Ngoài trời còn có trời cao hơn. Người giỏi còn có người giỏi hơn]
Mặc dù công việc kinh doanh của cô đang làm rất tốt, nhưng đây vẫn là một công việc kinh doanh nhỏ. Số tiền cô kiếm được trong ba ngày, người ta chỉ tuỳ tiện bán một cái máy may là có thể kiếm được.
Cho nên công việc kinh doanh của cô vẫn chưa được tốt!
“Anh Đình, sao cái gì anh cũng biết hết vậy? Anh lợi hại như thế, anh ở chợ đen làm nghề gì vậy?" Cô nghiêng đầu hỏi.
Bạc Đình mỉm cười và nói: "Anh bán mọi thứ, nhiều hơn những gì em nghĩ."
“Vậy là anh quen biết người đứng đầu ở chợ đen đúng không? Lần trước em thuê được nhà kho cũng là vì mặt mũi của anh đúng không?" Lúc này cô mới phản ứng lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận