Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 899 -




Mọi người đều không nghĩ tới, Tiểu Mộng sẽ nói những lời hung ác đến như vậy.
Tuy rằng nói mười hai tuổi là thời kỳ nổi loạn, nhưng như vậy thì cũng quá nổi loạn rồi!
Triệu Tiểu Tĩnh nhịn không được nói: “Tiểu Mộng, cháu là một con sói mắt trắng! Mẹ của cháu chính là sinh viên của đại học Kinh Hải, vì để cho cháu có thể được ăn ngon mặc đẹp, tình nguyện đi làm đầu bếp! Lúc trước cha của cháu đánh mẹ của cháu đến mức trên mặt có một khối tím một khối xanh, nói đến mức này rồi cháu còn muốn đi tìm cha của cháu sao!”
“Mẹ của cháu cũng không yêu cháu nữa, cháu đi tìm cha thì làm sao chứ? Chưa bao giờ gặp người mẹ không có trách nhiệm như vậy, cháu thật sự là xui xẻo suốt tám kiếp!” Tiểu Mộng khóc lóc hét lên.
Lời này kích thích đến Ngụy Hồng, làm cho cô ấy rất tức giận.
Cô ấy kéo Tiểu Mộng đi, “Con muốn tìm cha của con sao? Được, vậy con đi tìm đi! Mẹ sẽ không ngăn cản con nữa!”
Ngụy Hồng kéo Tiểu Mộng tới bên cạnh điện thoại, bấm số điện thoại nơi làm việc của cha Tiểu Mộng.
Đợi mười phút, cha Tiểu Mộng mới nghe máy.
Ngụy Hồng đưa ống nghe cho Tiểu Mộng, “Đây, con nói cho cha của con đi! Con muốn về liền về đi! Hy vọng con có thể sống tốt ở huyện thành, đến lúc đó thi vào một trường đại học tốt, tìm một người chồng tốt, sau đó làm một người mẹ có trách nhiệm!”
Tiểu Mộng ấm ức khóc lớn, cô bé cầm ống nghe, “Cha, hu hu…… Mẹ tìm cha dượng cho con! Bà ấy muốn kết hôn, con không muốn sống chung với bọn họ, con đi về tìm cha có được không?”
Bên kia ống nghe, cha Tiểu Mộng vội vàng nói: “Đừng, đừng …… Con sống chung với mẹ con nhiều năm như vậy, về huyện thành nghèo này của chúng ta làm gì? Tiền lương một tháng của cha mới có hai mươi.”
“Con không chê, chỉ cần có thể ở bên cha, mỗi ngày con ăn một bữa cũng được! Cha, cha đừng không cần con.” Tiểu Mộng khóc thật sự rất thảm.
Ngụy Hồng ở bên cạnh vừa đau lòng vừa tức giận.
Con gái mà cô ấy yêu thương tám năm, hiện tại lại khúm núm nịnh nọt ở trước mặt của người đàn ông đê tiện này.
Cha của Tiểu Mộng thở dài, “Để cha nói thật với con đi! Ba đã tái hôn từ rất sớm rồi, hiện tại cha có vợ có con trai rồi, con trai đã được 6 tuổi, sắp học tiểu học. Cha căn bản không thể nuôi nổi con, con đừng trở lại đây.”
“……” Trái tim của Tiểu Mộng đều sắp nứt ra rồi.
Cha của cô bé thế mà đã tái hôn từ rất sớm rồi sao, hơn nữa con trai cũng đã 6 tuổi!
Cha của Tiểu Mộng hét lớn: “Ngụy Hồng! Cô dám đưa Tiểu Mộng lại đây thì cô cứ chờ đó cho tôi! Không phải con trai, chỉ là một đứa con gái vô tích sự, cô đưa về đây làm gì? Cô có triển vọng như vậy, còn đau lòng chút tiền để nuôi con bé sao? Thật sự không được, cô chờ nó 16 tuổi, tìm cho nó một người đàn ông rồi gả nó ra ngoài đi!”
Những lời này, làm mọi người nghe vừa hả giận lại vừa thương hại.
Trẻ con nổi loạn kiểu này nên cho người cha khốn nạn của con bé trị mới được.
Tiểu Mộng khóc đến mức không thể dừng lại được, “Hu hu hu…… Cha là cha của con sao? Sao cha có thể tàn nhẫn như vậy chứ?”
Thẩm Thanh Ca nói: “Tiểu Mộng, hiện tại cháu đã biết ai yêu cháu nhất chưa? Cháu đều biết không thể gặp lại bạn bè hồi mẫu giáo nữa, lên tiểu học sẽ phải tìm bạn mới để chơi, dựa vào cái gì mà mẹ của cháu không thể chứ?”
“Hu hu hu……” Tiểu Mộng khóc nức nở.
Ngụy Hồng ôm Tiểu Mộng, “Đừng khóc, mẹ yêu con.”
Sau khi kết thúc buổi lễ kết hôn, Bạc Đình lái xe đưa Thẩm Thanh Ca, Bạc An và Bạc Vân đi về nhà.
“Mẹ, con muốn ăn cua xào cay.”
“Con muốn ăn thịt kho tàu với dưa chua, chocolate, sữa mạch nha cùng bánh kem bơ nhỏ.” Bạc Vân giơ ngón tay lên đếm.
Thẩm Thanh Ca lười biếng dựa vào trên ghế phụ, “Anh Đình, nghe thấy chưa? Con trai và con gái của anh muốn ăn ngon.”
“Lúc nãy ở trên tiệc cưới hai đứa không ăn sao?” Bạc Đình khó chịu hỏi.
“Cái này gọi là đặt trước! Bọn con muốn đặt trước đồ ăn của buổi tối!” Bạc An nũng nịu nói.
Bạc Vân cũng nói theo: “Đúng vậy! Đặt trước! Đặt trước!”
Bạc Đình bất đắc dĩ cười, “Ai dạy cho hai đứa vậy?”
“Đúng vậy, ai dạy cho hai đứa vậy?” Thẩm Thanh Ca cũng thấy rất kỳ lạ, hai đứa bé mới đi học mẫu giáo vậy mà lại có thể hiểu được từ vựng cao cấp như vậy.
Bạc An hắng giọng như một ông cụ non, chỉ vào gương mặt mũm mĩm trắng nõn như bánh bao, bắt chước nói với giọng nũng nịu: “Thanh Ca, anh muốn đặt trước một cái này.”
“Cút!” Bạc Vân chống nạnh.
Thẩm Thanh Ca: “……”
Bạc Đình: “……”
Đây là đang bắt chước bọn họ sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận