Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 965 -




Diệp Chính thở dài ở trong lòng, đại ca có phải điên rồi không?
Lại có thể để anh ta làm tài xế!
Có hiểu lầm gì không?
Trong xe, hai người không nói nên lời.
Bầu không khí vô cùng lạnh lẽo.
Dù sao đã sống hai kiếp, không, tính cả lần này có lẽ là ba kiếp.
Thẩm Thanh Ca có thể dễ dàng nhận ra rằng tâm trạng của Diệp Chính không tốt.
Cô không biết nói gì nên tìm gì đó để nói, "A Chính, cậu có quen ai tên Miêu Miêu không?"
"Miêu Miêu? Ai lại chọn một cái tên ngớ ngẩn như vậy?" A Chính lạnh lùng nói.
Thẩm Thanh Ca: “…”
Được rồi!
Hóa ra ở thời không này không có Miêu Miêu!
Hình như Miêu Miêu là vô căn cứ xuất hiện.
Cô lại hỏi: “A Chính, hiện tại cậu đang cho vay lãi suất cao phải không?”
“Ừ.” Diệp Chính vừa lái xe vừa đáp một cách có lệ.
"Ừm... Nghe Bạc Đình nói có rất nhiều bất động sản... hình như đều nằm ở những vị trí đẹp trên đường. Cậu đã bao giờ cân nhắc đến việc kinh doanh bất động sản chưa?" Thẩm Thanh Ca vẫn muốn dẫn anh ta quay lại con đường chân chính.
Loại hình kinh doanh vùng xám này không phải là giải pháp lâu dài.
Diệp Chính cau mày lặp lại: "Bất động sản?"
"Đúng vậy, là bất động sản! Rất có triển vọng, cậu nghĩ xem. Một ngôi nhà có thể bán được ít nhất 200.000 đồng tiền. Còn việc xây dựng một tòa nhà thì sao? Ít nhất nó có thể bán được với giá 2 triệu! Nếu thực sự làm điều đó, cũng không thua kém Bạc Đình đâu." Cô nói.
Diệp Chính cảm thấy mới mẻ, anh ta quay đầu nhìn Thẩm Thanh Ca, đột nhiên cảm thấy thông suốt.
Người phụ nữ này được đó!
Chẳng trách đại ca lại thích đến thế!
"Tôi sẽ nghiên cứu! Nhưng có một số việc không đơn giản như chị nói, thủ tục rất nhiều, rất phiền phức." Anh ta bực bội gãi đầu.
“5 năm, chỉ cần 5 năm.” Cô kiên quyết nói.
Bởi vì ở một thời không khác, Diệp Chính chỉ mất 5 năm đã trở thành công ty bất động sản hàng đầu ở thành phố Thượng Hải.
Ngày hôm sau là thứ hai, không cần phải đi làm.
Thẩm Thanh Ca làm một ít đồ ăn và lên lầu viết giáo án.
Đột nhiên, điện thoại reo lên.
Thẩm Thanh Ca đj nghe điện thoại: “A lô.”
“Thanh Ca, em ăn gì chưa?” Giọng nói của Bạc Đình vô cùng dịu dàng.
Cô mím môi, "Em ăn rồi, anh thì sao?”
"Anh cũng vừa ăn xong. Thanh Ca, tối qua em và A Chính nói chuyện gì vậy? Cậu ta gọi điện thoại từ tối qua đến hôm nay, nói chuyện về bất động sản." Giọng nói của Bạc Đình có chút mệt mỏi.
Thẩm Thanh Ca có chút lo lắng, không phải cô đã gián tiếp làm phiền Bạc Đình sao?
“Em chỉ đề nghị cậu ta nên đi làm bất động sản thôi.” Cô nói với ý xin lỗi.
“Chả trách!” Bạc Đình véo sống mũi, “Làm về bất động sản rất tốt, em đã giúp đỡ cậu ta việc lớn.”
Thẩm Thanh Ca chớp chớp mắt, khóe miệng nhếch lên vui vẻ, “Đó là đương nhiên, em có đầu óc kinh doanh."
Bạc Đình ở bên kia mỉm cười, "Em đợi anh trở về."
"Ừ."
Hai tháng trôi qua, Bạc Đình cuối cùng cũng đã trở về.
Mà Thẩm Thanh Ca đang viết giáo án ở phòng làm việc.
Anh nhẹ nhàng bước vào và đặt một bó hoa hồng đỏ trước mặt cô.
Thẩm Thanh Ca giật mình, đột nhiên ngước lên nhìn thấy Bạc Đình: "Anh Đình! Anh trở về sao không nói với em một tiếng?"
Cô cầm lấy bông hồng và cười rạng rỡ.
“Anh muốn tạo bất ngờ cho em.” Trên môi anh nở một nụ cười thật tươi.
Cô đặt bó hoa lên bàn và nghiêm túc nói: “Ít nhất cần một bó hoa hồng và một bữa ăn mới tính là bất ngờ.”
“Anh đã đặt nhà hàng rồi.” Bạc Đình vội vàng giải thích.
Cô bị biểu cảm căng thẳng của anh chọc cho cười, cô khoác cánh tay anh, “Đi thôi.”
"Ừm." Bac Đình thở phào nhẹ nhõm, anh còn tưởng rằng Thanh Ca tức giận.
Vừa bước ra khỏi phòng làm việc, các sinh viên bên ngoài bắt đầu la lên.
“Cô Thẩm thật ngọt ngào!”
“Cái này gọi là Sweet!”
“Hahaha…”
Thẩm Thanh Ca đỏ mặt yếu ớt mắng: “Các người không vào lớp học đi, sao lại làm ầm ĩ ở ngoài phòng làm việc vậy?”
“Đương nhiên là vì tan học rồi. Haha..." Các học sinh đều cười khúc khích.
Vương Trúc và những người khác mỗi người cầm một tấm thiệp mời màu đỏ.
“Chị, chúc mừng chị nhé.”
“Chị, em tưởng chị đã tổ chức đám cưới từ lâu rồi, nhưng hoá ra chị vẫn chưa.”
“Vậy thì chúc chị và anh rể của em trăm năm hạnh phúc!”
Bạc Đình xa cách lịch sự nói: “Cảm ơn.”
Thẩm Thanh Ca liếc nhìn Bạc Đình với vẻ trách móc, hóa ra sự ngạc nhiên mà anh tạo ra là giả, đến đây đưa thiệp mời mới là thật.
Sau khi đi xuống lầu, cô không nhịn được nói: "Tại sao anh gửi thiệp mời lại không nói cho em biết? Em không biết gì cả!"
“Sao thế? Em hối hận rồi à?" Bạc Đình lo lắng hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận