Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 507 -




Ông nội Bạc, bà nội Bạc và Bạc Đình đi ra.
Đồng Kim Hoa và Đỗ Kỳ Kỳ cả kinh!
Hai ông bà già này sao lại tới đây?
Ánh mắt của Bạc Đình vô cùng hung ác, như là hận không thể dùng tên bắn thủng bọn họ.
“Buông tay.” Anh nghiến răng nghiến lợi nói.
Lực uy hiếp của anh vô cùng mạnh mẽ, khiến người ta vô thức muốn phục tùng.
Đồng Kim Hoa và Đỗ Kỳ Kỳ vội buông tay ra.
“Anh Đình…” Thẩm Thanh Ca đi đến bên người anh.
May là hôm nay cô đã nói trước với ông bà nội.
“Ha ha, hiểu lầm! Thanh Ca là con gái ruột của tôi, tôi chỉ tìm nó để ôn chuyện.” Đồng Kim Hoa cười nịnh nọt.
Ông nội Bạc nâng mắt kính gọng vàng, “Đừng giả vờ! Có mẹ con nào ôn chuyện mà ngang ngược kéo người ra bên ngoài như vậy? Sinh tử có mệnh phú quý do trời, con trai cô không có mệnh đó, hà tất khiến người khác chôn cùng?”
“Nó là con gái của tôi… Tôi sẽ hại nó sao? Ha ha, ông cụ Bạc, ông hiểu lầm thật rồi.”
“Hừ! Dù sao lời nói tôi để ở chỗ này, Thẩm Thanh Ca là cháu dâu nhà họ Bạc chúng tôi, cô dám động vào con bé, vậy nhà họ Cố hãy chờ xem.”
Bà cụ Bạc cũng nói: “Đúng vậy! Thanh Ca còn phải sinh chắt trai cho chúng tôi! Hiến tủy cho các người, nửa đời sau của nó phải làm sao bây giờ?”
Đồng Kim Hoa cảm thấy có chút ngoài ý muốn, thế mà nhà họ Bạc lại thích Thẩm Thanh Ca như vậy.
Nhưng dựa vào đâu chứ?
Cô không phải là một cô gái không quyền không thế ở nông thôn sao?
Cũng xứng với niềm yêu thích của cả nhà họ Bạc?
“Mọi người hiểu lầm thật rồi… Tôi không muốn hại Thanh Ca.” Đồng Kim Hoa co quắp cười gượng, xách túi rời đi.
Ông nội Bạc nhìn bà ta chạy trối chết, hừ một tiếng, “Thanh Ca, nếu cô ta còn dám quấy rầy cháu thì cứ nói với ông! Ông sẽ khiến cho nhà họ Cố hối hận khi đã đụng đến cháu!”
Bà nội Bạc luôn luôn dịu dàng cũng nhíu chặt mày, “Thứ gì? Vừa cùng cháu nhận thân, tốt xấu gì cũng mang cháu đi ăn chút đồ ăn ngon, mua chút quần áo, trang sức chứ? Vừa thấy mặt đã túm cháu về phía phòng bệnh!”
“Bà nội, bà đừng nóng giận! Căn bản là cháu không nhận bọn họ! Có cảm tình mới là người nhà.” Giọng điệu của Thẩm Thanh Ca không mặn không nhạt.
“Đúng vậy! Có cảm tình mới là người nhà, không cần nghĩ nhiều, cháu không nợ nhà họ Cố.”
Dưới bệnh viện.
Khi Đồng Kim Hoa chạy xuống bậc thang bị té ngã, gót giày cũng gãy.
Bà ta khập khiễng đi đến bên cạnh xe hơi, đỡ xe, “Lần sau mình nhất định sẽ tìm thời cơ hội trói Thẩm Thanh Ca đến bệnh viện.”
“Dì… Cái đó… Hôn sự của cháu…”
“Về nhà dì sẽ gọi điện thoại cho phó xưởng trưởng! Phó xưởng trưởng là em họ dì, dì cảm ơn cháu rất nhiều, mới giới thiệu cháu ngoại cho cháu.”
Đỗ Kỳ Kỳ đang muốn nói cảm ơn, sắc mặt cô ta trắng nhợt, ôm bụng rên rỉ, “A… Đau quá…”
"Cháu làm sao vậy?” Đồng Kim Hoa hỏi.
“Cháu không biết, cháu không biết…”
Đồng Kim Hoa phiền chết đi được, hôm nay không lấy được tủy của Thẩm Thanh Ca, giày cũng hỏng rồi…
Nhưng Đỗ Kỳ Kỳ này tốt xấu gì cũng coi như là họ hàng, lại còn giúp bà ta nhận Thẩm Thanh Ca, bà ta chỉ có thể mang cô ta đi khám bệnh.
Vừa lúc, Thẩm Thanh Ca bọn họ đi từ trên lầu xuống.
“A, đau quá…”
“Ai, Kỳ Kỳ, dưới thân cô đang đổ máu, má ơi quần đều là màu đỏ, chắc chắn là cô mang…”
Đỗ Kỳ Kỳ đỡ tường đi không nổi, “Tôi mới đến tháng!”
Thẩm Thanh Ca trào phúng cười, “Cô đến khoa khám phụ khoa đi.”
“Nói bậy!” Đỗ Kỳ Kỳ chột dạ hô to.
“Đỗ Kỳ Kỳ, sao cháu có thể đến khoa khám phụ khoa chứ? Cháu không phải còn trong trắng à?” Đồng Kim Hoa lo lắng.
Nếu Đỗ Kỳ Kỳ không sạch sẽ, cũng không thể giới thiệu cho cháu ngoại của mình được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận