Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 556 -




Thật ra, Bạc Đình cảm thấy lời này của cô cũng không sai, anh cũng nghĩ như vậy.
Chỉ một lát sau, bảo vệ liền tìm tới chủ nhiệm xưởng Kim Kiều.
Kim Kiều ước lượng trọng lượng, “Cô gái, cô chờ một chút, tôi phải cân coi bao nhiêu ký.”
Ông ta lằng nhà lằng nhằng cân xong, Thẩm Thanh Ca lấy ra một tờ đơn, “Ông ký tên đi, tôi đã giao 40 ký hàng.”
“Được rồi.” Kim Kiều ký tên.
Ông ta liếc mắt nhìn Bạc Đình một cái, không hiểu sao lại có cảm giác quen mắt, nhưng lại nghĩ không ra đã gặp qua ở đâu.
Thẩm Thanh Ca cùng Bạc Đình đi xe đạp dạo ở trên phố một vòng, Bạc Đình dừng xe đạp ở trước Cung Tiêu Xã.
“Mùa thu tới rồi, em muốn làm quần áo mới không?” Bạc Đình hỏi.
Cô lắc đầu, “Năm trước anh mang theo rất nhiều áo khoác từ phương Nam cho em, quần áo của em vẫn đủ mặc.”
Bạc Đình nghĩ lại cũng đúng, tháng sau đi phương Nam mua quần áo mới cho cô là được, “Em chờ ở chỗ này, anh đi mua bánh quy.”
Cô cảm thấy ngọt ngào ở trong lòng, cô nghi ngờ Bạc Đình coi cô như trẻ con.
Khi hai người về nhà, đúng lúc A Long tới.
Anh ta chạy đến nỗi mồ hôi đầy đầu, “Đại ca, chị dâu, Hoàng Anh có ở đây không?”
“Không ở, làm sao vậy?”
“Nghe Tạ Dương nói cô ấy không bán cá…… Em sợ cô ấy đi rồi.” A Long luống cuống đến phát khóc.
Thẩm Thanh Ca bất đắc dĩ nói: “Vốn dĩ Hoàng Anh cuối tháng sẽ chuẩn bị đi, cậu đi nhà ga tìm xem.”
“Sao cô ấy đi mà không nói với em một tiếng?” Trong lòng của A Long rất khó chịu.
“Hai người có quan hệ gì? Cô ấy không cần thiết nói với cậu.” Bạc Đình kích thích nói.
A Long cảm giác đau nhói ở trong tim, anh ta lái xe ba bánh đi về hướng ga tàu hỏa.
Thẩm Thanh Ca từ từ phân tích: “Nếu Hoàng Anh chuẩn bị đi, chắc chắn sẽ nói với chúng ta một tiếng.”
Bạc Đình chặn và ôm ngang cô lên, “Em sắp khai giảng rồi, chúng ta còn có rất nhiều việc nghiêm túc chưa làm.”
Khuôn mặt nhỏ của cô ửng đỏ, “Em còn phải mở bao mứt lê ngâm đường.”
“Ừ, đợi chút anh làm cùng em.”
Bạc Đình ôm cô lên trên giường, nghiêng người đè xuống, môi anh dán lên môi cô dùng nụ hôn ngăn chặn.
Vội vài ngày, cuối cùng cũng tới sinh nhật của Bạc Đình.
Giữa trưa, Thẩm Thanh Ca mua con vịt quay, làm vài món rau để ăn cùng.
Bạc Đình đi từ phòng đọc sách ra, nhìn bàn đồ ăn phong phú, anh lập tức hiểu rõ ý định của cô.
Anh nhíu mày, “Thanh Ca, chúng ta sao lại ăn sinh nhật?”
“Bởi vì hôm nay chính là sinh nhật của anh.” Cô cảm thấy anh thật ngốc khi hỏi vấn đề này.
Anh thật sự không thích ăn sinh nhật, Thanh Ca mới 20 tuổi, anh đều mau tới 30.
Giống như hai người bọn họ cách rất nhiều tuổi.
“Về sau đừng làm nữa.”
“Anh nói cái gì vậy? Không may mắn. Chẳng lẽ anh không muốn ăn sinh nhật cùng em sao?”
Anh nở nụ cười trên môi, “Anh muốn.”
Thẩm Thanh Ca bưng mì trường thọ đã nấu xong lên, cảm giác hình như thiếu một cái gì đó.
Cô tự hỏi trong chốc lát, đã nhận ra……
Bánh sinh nhật!
Nghĩ đến đây, cô hạ quyết tâm ở trong lòng, đến khi có bán bánh kem bơ, cô nhất định mua cái siêu to.
“Sinh nhật vui vẻ.” Thẩm Thanh Ca đưa bút máy cho anh.
Cây bút máy này được đóng gói trông rất cao cấp, đặt ở trong hộp gỗ.
Anh mở ra nhìn một cái, đáy mắt hiện lên sự kinh ngạc, “Cảm ơn Thanh Ca. Nhưng mà anh không dùng bút máy!”
“Anh sẽ dùng đến.” Cô nâng mặt anh lên.
Bạc Đình cẩn thận đóng hộp gỗ cất bút máy đi.
Nhìn hành động này của Bạc Đình, bỗng dưng cô cảm thấy rất đáng yêu.
Một cây bút máy mà thôi, sao anh làm như là nhặt được vàng vậy?
Buổi tối, hai người tắt đèn lên giường ngủ sớm.
Bạc Đình đột nhiên thở dài, điều này làm cho Thẩm Thanh Ca cảm thấy kỳ lạ.
Làm sinh nhật không vui sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận