Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 236 -




“Anh chỉ đang suy nghĩ là, làm việc ở nhà xưởng cũng không tồi.” Bạc Đình nhẹ nhàng nói.
Dù không nói rõ nhưng Thẩm Thanh Ca nghĩ ngay đến cuốn tự truyện của Bạc Đình.
Trong cuốn tự truyện anh đã từng viết, khi Bạc Đình còn ở tuổi thiếu niên, anh đã được ông ngoại của mình giới thiệu, cùng nhà xưởng su phó học cách sửa xe.
Ban đầu, anh vốn dĩ có thể trở thành một nhân viên chính thức và được cấp một ngôi nhà, nhưng Bạc Đình cảm thấy rằng không có tương lai.
Đây là công việc mà nhiều người mơ ước nhưng Bạc Đình lại không thích.
Thật không ngờ, ở đời này, Bạc Đình thực sự cảm thấy hơi hối hận.
Cô đương nhiên biết nguyên nhân tại sao.
“Anh Đình, em nghĩ cuộc sống hiện tại rất tốt, nó sẽ còn tốt hơn nữa trong tương lai." Thẩm Thanh Ca nói một cách chắc nịch.
“Miệng thật ngọt.” Anh nói.
Sau khi rời khỏi nhà xưởng và đi ngang qua tòa nhà ngang, cả hai tay trong tay đi dạo trên phố.
Mọi người đều bận rộn, nhưng hai người bọn họ lại rất thanh nhàn.
“Nhà A Long còn mấy chục ký tôm, lấy một ít mang qua cho mẹ, rồi buổi chiều đi ga tàu bán.” Thẩm Thanh Ca nói.
Bạc Đình yên lặng lắng nghe.
Đột nhiên, một cô gái mặc áo sơ mi hoa va phải Thẩm Thanh Ca.
Cũng may Bạc Đình đã kịp thời kéo Thẩm Thanh Ca lùi lại vài bước.
“Đôi mắt không dùng được liền moi ra đi.” Bạc Đình không vui mắng.
“Anh họ?” Vương Ni Ni ngẩng đầu lên và sợ hãi lùi lại vài bước.
Khuôn mặt lấm lem, người còn vương mùi mồ hôi, trên tay ôm chiếc cặp sách rách nát.
“Vương Ni Ni! Mau xin lỗi chị dâu của em đi." Bạc Đình thẳng thừng nói.
Vương Ni Ni lễ phép cúi đầu trước Thẩm Thanh Ca, "Chị dâu... Em xin lỗi."
Nói xong, bụng em ấy réo lên.
Khuôn mặt bẩn thỉu của cô gái nhỏ lập tức đỏ bừng.
“Em đói bụng không? Về nhà ăn đi." Thẩm Thanh Ca chỉ vào nhà ngang ở phía sau.
Nếu cô đoán không sai, thì đây là Vương Ni Ni, con gái lớn của Khương Tiểu Nha và Vương Nhị Cẩu.
“Mẹ của em... đuổi em ra ngoài đã mấy ngày rồi! Em không muốn quay về." Vương Ni Ni cúi đầu, cố nén nước mắt.
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình nhìn nhau, Bạc Đình trông có vẻ không kiên nhẫn.
Mặc dù anh có ân oán với Khương Tiểu Nha và Vương Nhị Cẩu, nhưng anh vẫn có thể hiểu đạo lý chuyện của người lớn không nên lôi đứa nhỏ vào.
Anh thò tay vào túi để lấy tiền ra, nhưng Thẩm Thanh Ca đã ngăn cản anh lại.
“Ni Ni, em là con gái ở bên ngoài không an toàn, dù thế nào em cũng phải về nhà.” Thẩm Thanh Ca nghiêm túc nói.
“Em vốn dĩ muốn học năm nhất trung học, cũng sắp khai giảng rồi, nhưng mẹ của em không cho em tiền trả học phí! Bà ấy bắt em phải cưới một ông già làm trong nhà xưởng lò nấu rượu, để tích góp tiền cho em trai cưới con gái của phó xưởng trưởng... Em không đồng ý nên bị đuổi ra ngoài, nếu em về nhà, nhất định em sẽ bị đưa đến nhà của ông già kia!”
Bạc Đình chế nhạo nói, "Em trai của em mới bao lớn? Mà đã nghĩ đến chuyện đó?"
Thẩm Thanh Ca đã liếc nhìn anh một cái, tại sao người này vẫn có thể cười vào lúc này?
“Ni Ni, những ngày qua em ngủ ở đâu? Em đã ăn gì?" Thẩm Thanh Ca nghi ngờ hỏi.
Vương Ni Ni lấy mu bàn tay lau nước mắt, "Em ngủ dưới gầm cầu vượt, buổi tối nhặt đồ thừa ở cửa sau tiệm cơm quốc doanh..."
Những lời này làm trái tim của Thẩm Thanh Ca đau nhói.
Đời trước, cô cũng rơi vào hoàn cảnh như thế khi rời khỏi nhà họ Thẩm và vào thành.
Quan niện trọng nam khinh nữ thật sự quá hại người!
Cô cũng không phải thánh mẫu, nhưng đối mặt với em họ của Bạc Đình, cô không thể làm như không thấy được.
“Cứ tiếp tục thế này thì không được. Mấy ngày nay em thật may mắn khi không gặp phải kẻ xấu nào. Nếu không... em theo anh chị về nhà?" Thẩm Thanh Ca dò hỏi nhìn Bạc Đình.
Bạc Đình lập tức lắc đầu, sắc mặt cũng thay đổi.
Thế giới của hai người bọn họ không thể bị hủy hoại bởi Vương Ni Ni.
“Ở nhà mẹ của anh.” Bạc Đình mặt không cảm xúc nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận