Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 931 -




Thẩm Thanh Ca thầm nghĩ trong lòng: Em sẽ khiến anh trở nên dễ thương.
"Cô Thẩm, có vẻ em thay đổi rất nhiều." Bạc Đình nhìn vào mắt cô, "Là người nhà làm em không vui? Hay là... thiếu tiền?"
Nói đến đây, cô chợt nhớ ra.
Bây giờ trong nhà cô đang có rất nhiều rắc rối.
Ví dụ như cha mẹ nuôi đã lừa lấy hết tiền lương của cô và cha mẹ ruột ép cô phải rút tủy… Vì vậy, cô không thể sống trong ký túc xá được nữa, cô phải chuyển nơi ở khác.
Sau đó tốt nhất nên đổi công việc...
"Anh Đình! Đừng gọi em là cô Thẩm, hãy gọi em là Thanh Ca."
Bạc Đình lúng túng nói ra cái tên, "Thanh, Ca..."
Đôi mắt cô mỉm cười thành hình trăng khuyết: “Em cũng cảm thấy em đã thay đổi rất nhiều! Đó là bởi vì em đã nghĩ thông suốt rồi, làm người thì phải có lúc tận hưởng! Trước đây em cảm thấy em không xứng với anh, nhưng hiện tại em đã nghĩ thông suốt rồi, vui vẻ là được."
“Thanh Ca, em rất xứng với anh." Anh nói ra từ tận đáy lòng.
Anh xuất thân là một tên côn đồ, nhưng chỉ là bắt kịp xu hướng mới phát tài, sao có thể bàn đến việc xứng hay không xứng được?
Thẩm Thanh Ca lười nói chuyện với anh về chủ đề buồn bã như vậy, cô chọc vào ngực anh, "Anh Đình, anh có dự định kết hôn với em không?"
Bạc Đình không ngờ rằng cô sẽ hỏi điều này, anh ngẩn ra một giây thì liền gật đầu, “Ừ!”
"Vậy em chuyển đến nhà anh ở trước được không? Em không muốn bị người nhà tìm thấy."
“Anh sẽ kêu người tìm nhà cho em." Bạc Đình xấu hổ quay mặt đi.
Cô nói một cách nghiêm túc: “Em muốn ở cùng anh.”
Đối mặt với sự tấn công chủ động của cô, anh mất hết khí thế, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, “Ừm…”
Anh biết thật là vô liêm sỉ khi để Thanh Ca chuyển đến ở với mình, anh là đang thừa nước đục thả câu…. nhưng anh đã cho cô một cơ hội rồi.
Buổi chiều, Bạc Đình sắp xếp người đến ký túc xá để giúp cô chuyển hành lý.
Sau khi tan học, Thẩm Thanh Ca được Bạc Đình đưa thẳng về biệt thự.
Mọi thứ ở thời không này đều giống như ở thời không khác, ngay cả căn biệt thự mà Bạc Đình mua cũng không ngoại lệ.
Về đến ngôi nhà quen thuộc, cả người cô đều cảm thấy thoải mái.
Đáng tiếc trong ngôi nhà lớn như vậy lại không có hai đứa nhỏ Bạc An và Bạc Vân.
Bạc Đình dẫn cô đi một vòng biệt thự, giới thiệu từng phòng, khi lên đến tầng hai, anh chỉ vào phòng ngủ thứ hai, “Phòng của em ở…”
Nhưng Thẩm Thanh Ca lại đi thẳng vào phòng ngủ chính.
Trái cổ của Bạc Đình chuyển động lên xuống.
Thôi bỏ đi, nếu cô thích, anh ngủ ở phòng ngủ thứ hai cũng được.
Thẩm Thanh Ca kích động đi quanh phòng ngủ chính, hóa ra phòng ngủ không có nữ chủ nhân trông như thế này!
Xám xịt và vắng vẻ...
Ngoài những đồ đạc như giường, tủ, đèn thì không có gì thêm.
“Lát nữa chúng ta hãy cắm hoa hồng anh mua cho em vào bình và đặt chúng lên… đầu giường ngủ.” Cô quay người đi đến cửa sổ, “Anh Đình, em muốn có một chiếc gương trang điểm ở đây.”
“Được.” Bạc Đình gật đầu.
Anh cảm thấy một dòng nước ấm áp chạy qua tim, hóa ra trong nhà có nữ chủ nhân là cảm giác thế này.
Sau khi cái miệng nhỏ nhắn của cô liên tục đưa ra yêu cầu, bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Bình thường vào lúc này, Bạc Đình từ thời không khác đã vào bếp nấu cơm rồi.
"Em đói chưa? Anh đưa em đến nhà hàng." Bạc Đình ra hiệu cho cô xuống lầu.
Thẩm Thanh Ca khẽ thở dài, quả nhiên, anh không biết nấu ăn.
“Em sẽ nấu.” Cô xuống lầu, tự ý đi thẳng vào bếp.
Cô nhanh chóng lục lọi trong bếp để tìm nguyên liệu, bát đĩa, đũa và các dụng cụ nhà bếp khác, trong một lần là có thể tìm thấy ngay lập tức.
Bạc Đình quan sát cô, khối băng trong mắt anh tan chảy.
Cô có vẻ rất quen thuộc với cách bày trí trong biệt thự... có lẽ đây là... duyên phận?
Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên anh cảm thấy mua căn biệt thự này không tệ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận