Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 961 -




Trong lòng cô run lên, liếc mắt nhìn anh: “Lưu manh."
“Nhưng rõ ràng là buổi trưa em đã hứa với anh mà.“ Bạc Đình tỏ ra cố chấp và không muốn đổi ý.
“Anh Đình, anh có thể đừng nói chuyện này trong khi ăn được không?" Cô bưng bát cơm lên.
Bạc Đình đành phải im lặng.
Trời đã khuya, sau khi Bạc Đình xử lý văn kiện và tắm rửa xong mới trở về phòng ngủ.
Thẩm Thanh Ca tình cờ từ phòng tắm đi ra, khi cô nhìn thấy ánh mắt như hổ như sói của Bạc Đình, cô vô thức xoa eo lên.
Thật đáng sợ...
Thắt lưng của cô vẫn còn đau!
"Anh Đình, không còn sớm nữa, ngày mai anh còn phải đi làm, anh nhanh ngủ đi." Cô nhanh chóng leo lên giường, đắp chăn bông lên người.
Trên môi anh nở một nụ cười, đôi chân dài bước tới giường.
Bạc Đình cúi người xuống đè lên người cô: “Em trốn tránh làm gì?”
Cô chớp chớp đôi mắt to, tức giận cãi lại: “Anh Đình, anh có thể kiềm chế bản thân được không? Em không thể chịu nổi nữa.”
"Anh sẽ làm nhanh một chút." Anh dán sát tai cô nói.
"..."
Anh không nghĩ ra lời nào khác để nói sao?
Nhanh như thế nào?
Thẩm Thanh Ca nhéo eo anh, "Em nghỉ một chút được không? Em ôm anh ngủ có được không?"
Bạc Đình nghĩ ngợi, hình như như vậy cũng không tệ...
"Ừm."
Cô đợi Bạc Đình nằm xuống rồi đắp chăn cho anh.
Hai người nằm nghiêng đối diện nhau, cánh tay còn lại của Thẩm Thanh Ca vòng qua eo anh.
"Anh Đình, anh đã xử lý người nhà họ Cố chưa?" Thẩm Thanh Ca chợt nghĩ đến.
"Ừm, nhà họ Cố đã phá sản, đang trong quá trình thanh toán. Chuyện này ngày mai có lẽ sẽ lên báo." Con ngươi của anh sâu kín, sâu không thấy đáy.
Thẩm Thanh Ca thở phào nhẹ nhõm.
Nếu không có những kẻ hút máu này, cuộc sống của cô sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều!
Đột nhiên, đôi mắt cô khi cười biến thành cặp trăng lưỡi liềm, "Vậy khi nào chúng ta tổ chức hôn lễ?"
Anh tưởng cô không muốn tổ chức hôn lễ với anh... bởi vì cô chưa bao giờ đề cập đến chuyện đó.
Không ngờ đến hôm nay cô lại chủ động nói ra.
"Anh sắp đi công tác, hôn lễ có lẽ phải đợi đến tháng sau.“ Giọng anh rất dịu dàng.
“Hôn lễ không cần quá hoành tráng, đơn giản một chút, chỉ cần mời vài người bạn đến ăn cơm là được." Cô lại không có bạn bè, người nhà.
Bên cạnh Bạc Đình ngoại trừ A Long, Hoàng Tam, A Chính, Tống Nho, dường như không có ai khác.
"Được." Anh ghi nhớ trong lòng.
Cô cân nhắc vài giây rồi nghiêm túc hỏi: "Hôn lễ anh muốn mời người nhà đến không? Ví dụ như ông, bà hay ai khác?”
"Thôi không cần... sau khi mẹ anh qua đời, anh chưa bao giờ liên lạc với bọn họ cả." Anh thở ra một hơi nặng nề.
Thẩm Thanh Ca cảm thấy có chút đau lòng cho anh. Bạc Đình ở thời không này rất gian nan...
Khương Lê qua đời từ rất sớm, trong lòng anh ấy luôn nuôi lòng hận thù đối với Bạc Thọ Khang.
“Vậy anh hãy để A Long giúp chúng ta chọn khách sạn, định ngày, gửi thiệp mời, em không cần phải hao tâm nữa.” Cô đổi chủ đề.
Anh hôn nhẹ lên trán cô, “Nghe em hết."
Mí mắt cô nặng trĩu, một lúc sau cô ngủ thiếp đi.
Thẩm Thanh Ca vô thức quay người lại, quay lưng về phía Bạc Đình.
Bạc Đình cau mày.
Không phải Thanh Ca đã nói sẽ ôm anh ngủ sao?
Lại lừa người ta!
Anh bướng bỉnh đuổi theo và ôm cô thật chặt.
Thẩm Thanh Ca cảm thấy cơ thể căng cứng, có chút khó chịu, mơ hồ lẩm bẩm: "... trẻ con."
Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Ca tỉnh dậy, phát hiện toàn thân đều tê cứng.
“A…” Cô cuộn tròn, không thể duỗi ra hay cử động.
Cánh tay tê, chân cũng tê, tay cũng tê…
“Anh Đình, từ nay anh có thể đừng ôm em ngủ được không?” Cô tức giận phàn nàn.
Bạc Đình vừa mặc áo vừa nói nhỏ: “Là em nói muốn ôm anh ngủ mà.”
Con mắt cô lao tới như một con dao, Bạc Đình lập tức ngậm miệng lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận