Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 288 -




Sau khi người đó rời đi, các cô gái đều cười lớn: "Cái kia Triển Cường thật buồn cười! Thật là đánh giá quá cao khả năng của bản thân!"
Thẩm Thanh Ca lại không có cười.
Cô ngồi xuống, mở túi sách ra, quả nhiên trong đó lại chứa đầy những bức thư tình.
Sau khi tan học, cô xé hết mấy bức thư tình, rồi lặng lẽ ném vào thùng rác bên ngoài.
Sau khi học thêm xong, Thẩm Thanh Ca bước ra khỏi lớp và thấy Triển Cường đang đứng thẳng tắp.
Những cô gái khác lại đồng thanh mỉm cười và rời đi trước.
“Anh đang làm gì vậy?” Thẩm Thanh Ca không có kiên nhẫn hỏi.
Khuôn mặt của Triển Cường có chút đỏ, "Tôi cũng là người ở thôn Tường Hoà, tôi cùng cô cùng nhau trở về."
Thẩm Thanh Ca nhìn xung quanh không thấy ai nên lễ phép nói: “Tôi không có hứng thú với người nhỏ tuổi hơn.”
“Tôi đi học muộn, tôi đã mười tám tuổi! Tôi làm sao có thể là em trai được? Tôi so với người đàn ông kia trẻ tuổi hơn rất nhiều, cô vì cái gì sẽ thích một ông già?”
Thẩm Thanh Ca gần như chết cười sau khi nghe những gì anh ta nói.
Tại sao anh ta dám nói Bạc Đình là ông già!
“Ông già đẹp trai, ông già tốt, ông già biết yêu thương cưng chiều tôi.” Thẩm Thanh Ca trả lời.
Điều này khiến Triển Cường sốc đến mức không nói nên lời, nhưng anh ta không nản lòng và tiếp tục đi theo cô.
Điều này khiến cô có chút sợ hãi, nếu Bạc Đình biết chuyện này, anh sẽ ghen chết mất?
Buổi tối không chừng sẽ lại tra tấn cô!
Thẩm Thanh Ca đi trước, anh ta đi theo sau.
Khi đến cổng trường, Thẩm Thanh Ca nóng lòng chạy đến chỗ Bạc Đình và hoảng sợ nói: "Anh Đình... chúng ta mau chóng rời đi đi."
“Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì, không có gì…” Thẩm Thanh Ca leo lên xe đạp, ra hiệu cho anh mau chạy đi.
Bạc Đình nhìn về phía xa và cau mày lại.
Triển Cường chạy đến trước mặt bọn họ và nhìn Bach Đình một cách cẩn thận.
Bạc Đình có dáng người cao, vai rộng, eo hẹp và cơ bắp săn chắc. Mặc dù có chiều cao tương đương với Bạc Đình nhưng anh ta có thân hình giống như một tấm cửa, không có một tí thịt nào.
Triển Cường khiêu khích nói: “Thẩm Thanh Ca, ông già này sao có thể bằng tôi được?”
“……” Da đầu của Thẩm Thanh Ca tê dại, bắp chân co giật.
Tên khốn kiếp này đang muốn hại chết cô sao!
Trong mắt Bạc Đình tràn đầy mỉa mai, nhàn nhạt nhìn chằm chằm Triển Cường, nhẹ nhàng mở ra đôi môi mỏng: “Đây chính là cái em nói không có gì?”
“Ừm... Anh Đình, việc này để em giải quyết."
Thẩm Thanh Ca xuống xe và nói với Triển Cường: "Anh ấy là người yêu của tôi, anh muốn cái gì?"
“Tôi muốn quyết đấu với anh ta! Ai thắng sẽ hẹn hò với cô!"
Thẩm Thanh Ca cười sắp chết, đứa nhỏ này có biết mình đang nói cái gì không?
“Anh……”
“Được.” Bạc Đình ngắt lời cô.
Thẩm Thanh Ca há to miệng, có chút kinh ngạc, Bạc Đình điên rồi sao?
Anh vậy mà đồng ý quyết đấu với một đứa trẻ?
“Anh có biết anh họ của tôi là người của ai không? Chín giờ tối nay, tôi sẽ dẫn anh em của tôi đến đầu thôn phía tây đánh cho anh một trận." Triển Cường buông ra lời nói tàn nhẫn.
Đôi môi của Bạc Đình cong lên một cách tàn ác, đôi mắt ngước lên đầy trêu chọc.
Thẩm Thanh Ca vô cùng lo lắng, cô cảm thấy Bạc Đình nhất định sẽ đánh chết thằng nhóc con này.
Cô kiễng chân lên hôn lên mặt Bạc Đình một cách nịnh nọt, "Anh Đình, anh đừng đi..."
Hai mắt của Triển Cường bị cảnh tượng trước mắt làm cho nóng mắt, anh ta hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
“Anh Đình, đừng hứa với anh ta, anh ta chỉ là một thằng nhóc…” Cô chớp chớp đôi mắt to, làm bộ nịnh nọt với anh.
Anh nhéo cằm cô, vẻ mặt u ám: "Thanh Ca, vừa rồi em nói sai rồi, ai là người yêu của em?"
Cô suy nghĩ một lúc và hiểu ra ngay: "Anh không phải là người yêu của em, anh là chồng của em."
“Ừm.”
Cô ôm lấy eo anh, ngồi ở ghế sau xe, suốt chặng đường cô đều làm trò để anh đổi ý.
Nhưng Bạc Đình không nói gì.
Sau khi vào nhà, Thẩm Thanh Ca đang định cầu tình tiếp thì anh đã ép cô vào khung cửa.
Hơi thở mạnh mẽ của Bạc Đình phả vào mặt cô, ấn hai tay cô và ngăn chặn miệng cô lại.
“Ưm……”

Bạn cần đăng nhập để bình luận