Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 461 -




“Tịch Dung, cháu về nhà nghỉ ngơi đi.” Bạc Phúc Lộc thở dài.
Tịch Dung không ngờ rằng ngay cả Bạc Phúc Lộc cũng đuổi mình đi.
Lương Nhu kia cũng quá vô dụng, nói sẽ giúp mình, kết quả thì sao?
Cãi nhau! Hại chết người!
Sau khi người rời đi, Thẩm Thanh Ca đã nhanh chóng dỗ Bạc Trường Sinh ngủ.
“Sao Trường Sinh lại đột nhiên bị bệnh?” Thẩm Thanh Ca lo lắng hỏi.
“Bác ly hôn với mẹ nó, nó khóc…” Bạc Phúc Lộc cũng không duy trì vẻ mặt được.
Thẩm Thanh Ca cười không tỏ ý kiến.
Đúng là Triệu Hồng Lan kia không phải người tốt!
Sau khi về đến nhà, Thẩm Thanh Ca để A Long cầm bút máy đi bán.
Hai người ăn cơm chiều xong, lên giường ngủ bù từ sớm.
“Thanh Ca, bà nội bảo em cuối tuần đến nhà họ Bạc dạy bà làm tương ớt.” Bạc Đình đột nhiên nghĩ đến.
“Được!” Thẩm Thanh Ca đồng ý.
Anh ngửi mùi hương trên tóc cô, dịu dàng nói: “Nếu em không muốn đi thì đừng đi! Người đáng ghét ở nhà họ Bạc cũng không ít.”
“Những người đó chính là ông bà nội của anh! Em không đi làm sao được?”
Bạc Đình ôm cô, trong lòng đau lòng cho cô rất nhiều.
Thanh Ca của anh quá hiểu chuyện nên mới có thể chịu ấm ức.
Rất nhanh, một tuần đã qua.
Thời tiết dần dần ấm lên, cuối tuần, Thẩm Thanh Ca mặc chân váy màu đen phối với sơ mi trắng, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản thoải mái mang theo một vẻ ngây thơ của học sinh.
Bạc Đình nhìn cách ăn mặc của cô hai mắt cũng thẳng băng, rõ ràng là loại vải dệt bình thường nhất, màu sắc cũng đơn điệu, nhưng mặc ở trên người cô lại đẹp lạ thường.
“Em may váy này từ khi nào vậy?” Anh hỏi.
“Miếng vải đen trước kia còn thừa, em làm một cái.”
Cô tự hỏi, nhà họ Bạc là nhà có uy tín danh dự, cô ăn mặc đơn giản như vậy hy vọng sẽ không bị xem thường.
Vì thế cô đeo vòng bạc của nhà họ Cố trên tay.
Cứ như vậy, nhìn cô thanh nhã hào phóng.
Tới nhà họ Bạc, Thẩm Thanh Ca bị hoảng sợ.
Nhà bọn họ là một toà biệt thự có vườn hoa lớn, con đường hai bên vườn hoa vô cùng bắt mắt.
"Thiếu gia đã trở lại!” Quản gia kích động hô to, râu cũng run lên.
Bạc Đình không phản ứng, anh nhìn hoàn cảnh bốn phía một vòng, trong mắt không hề gợn sóng.
Từ cửa lớn đi vài phút cũng chưa vào biệt thự, đài phun nước trong hoa viên phun ra cột nước phải cao vài centimet.
“Nhà của anh lớn quá.” Thẩm Thanh Ca không khỏi cảm thán.
“Không liên quan tới anh.” Bạc Đình ghét bỏ nói.
Vào biệt thự, chỉ thấy một đám người tuổi trẻ cả trai lẫn gái đang nói chuyện.
Dĩ nhiên Tịch Dung cũng ở trong đó.
Con gái cơ bản đều uốn tóc, đeo đồ trang sức, con trai mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn và quần ống loe thời thượng.
Nhìn thấy quần ống loe, Thẩm Thanh Ca không nhịn được bật cười.
Thật sự quá quê mùa!
“Anh Bạc Đình! Chị dâu!” Nam nữ trẻ tuổi cùng lên tiếng.
Bạc Đình không chút để ý giải thích, “Bọn họ đều là họ hàng nhà Bạc.”
“Chào mọi người.” Thẩm Thanh Ca nở nụ cười ngọt ngào.
Nhìn đến khuôn mặt thanh lệ, dáng người xuất sắc của Thẩm Thanh Ca, mọi người đều trợn tròn mắt.
Không phải Tịch Dung nói chị dâu là đồ nhà quê ở nông thôn sao! Không biết trang điểm, lời nói việc làm đều thô lỗ sao?
Vậy vị xinh đẹp nhẹ nhàng này là ai?
“Chị dâu, chị thật sự học ở Đại học Kinh Hải à?”
“Chị dâu, chị mặc váy đen thế mà trông cũng đẹp quá.”
Mấy cô gái trẻ đi lên thiệt tình khen Thẩm Thanh Ca vài lời.
Trong nháy mắt, Tịch Dung bị ngó lơ.
“Chị dâu, tóc chị vừa đen vừa thẳng, trách không được không nỡ uốn tóc.”
Chị của Bạc Trường Sinh, Bạc Trường Ngọc nói những lời này trong lúc vô ý, đâm thẳng vào trái tim Tịch Dung.
Mặt Tịch Dung vặn vẹo.
Ai ở Thành phố Thượng Hải không biết cô ta thích uốn tóc nhất? Ý là cô ta uốn tóc xấu đó!
Tịch Dung cười nói, “Thanh Ca, các người cùng chơi với nhau đi. Tôi đến phòng bếp giúp đỡ.”
Lời này như coi chính mình là nữ chủ nhân nhà họ Bạc!

Bạn cần đăng nhập để bình luận