Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 837 -




Sắc mặt của ông ấy không hề giận dữ, ngược lại giống như đang bao dung một người thiếu niên đang trong thời kỳ phản nghịch.
Bạc Thọ Khang bưng chén rượu lên, nói lại bài phát biểu ở cuộc họp sáng nay một lần nữa, “Trần gian có ngày tết ông Táo, cúng ông táo bày tỏ nguyện vọng, chúc mọi điều ước của mọi người đều thành hiện thực, bình an như ý, thường xuyên nở nụ cười.”
Lập tức, mọi người im lặng như gà.
Thẩm Thanh Ca: “??”
Thế thôi hả? Thế thôi hả? Thế thôi hả?
Bạc Đình: “……”
Vạn Dụ: “……”
Mọi người đều không còn gì để nói, lại không phải xã giao ở trên tiệc rượu, Bạc Thọ Khang chỉ muốn nói điều này thôi sao!
Vẻ mặt của Khương Lê ghét bỏ, “Được rồi, biết ông là xưởng trưởng rồi, rất ghê gớm! Ông để cho người khác nói đi!”
“……” Bạc Thọ Khang tràn đầy kiêu ngạo.
Ông ta cũng không tin Vạn Dụ còn có thể nói tốt hơn cả ông ta.
Đến lượt Vạn Dụ, tất cả mọi người nhìn về phía ông ấy.
Vạn Dụ đẩy mắt kính, nhìn Khương Lê, lỗ tai đỏ lên, “Khương Lê, thật ra tôi…… Rất muốn chăm sóc cho bà. Bà có thể cho tôi một cơ hội hay không?”
Khương Lê ở đối diện đỏ bừng mặt, “Tôi……”
“Vạn Dụ!” Bạc Thọ Khang đứng dậy, “Ông coi tôi như người đã chết rồi sao?”
“Vừa rồi ông đã nói rồi, nên đến lượt tôi nói.” Vạn Dụ nói đúng lý hợp tình.
Bạc Thọ Khang tức đến mức muốn nổ tung, Vạn Dụ thật sự làm tốt lắm, dám theo đuổi Khương Lê ở trước mặt ông ta!
Bạc Đình vui sướng khi người gặp họa nói: “Ông tức cái gì? Vừa rồi không phải ông cũng có cơ hội để nói sao?”
“……” Bạc Thọ Khang hối hận đến mức ruột đều xanh.
Sớm biết Vạn Dụ muốn nói điều này, ông ta cũng nói!
Vạn Dụ xấu hổ nói: “Khương Lê, bà……”
Khương Lê gật đầu, “Tôi nguyện ý.”
“……” Đôi mắt của Bạc Thọ Khang gần như lồi ra ngoài, ông ta gật đầu, xoay người rời đi.
Lúc đầu, Thẩm Thanh Ca muốn đuổi theo Bạc Thọ Khang, nhưng không phải điều này sẽ làm cho mọi người ngột ngạt sao?
Cuối cùng cô đành phải từ bỏ.
Ăn cơm xong, Thẩm Thanh Ca liền kéo Bạc Đình rời đi.
Chỉ sợ bọn họ muốn lặng lẽ nói với nhau điều gì đó, có người khác ở, bọn họ sẽ xấu hổ.
“Thanh Ca, Bạc Đình, chờ một chút.” Khương Lê cho bọn họ một ánh mắt.
Thẩm Thanh Ca cùng Bạc Đình đi theo bà ấy vào phòng ngủ.
Khương Lê lấy ra một cái sổ tiết kiệm từ trong ngăn kéo đưa cho Thẩm Thanh Ca, “Thanh Ca, không phải con muốn đi du học ở nước ngoài sao? Cái này con cầm đi, để khi sang bên kia có thể thoải mái hơn một chút.”
“Mẹ, bọn con cũng có tiền.” Thẩm Thanh Ca nói.
“Mấy đứa có tiền là chuyện của mấy đứa, mẹ cho mấy đứa tiền, là ý của mẹ.”
Cô mở sổ tiết kiệm ra nhìn, bên trong có 5000 đồng tiền.
Tiền lương một tháng của Khương Lê mới hơn hai mươi đồng tiền.
5000 đồng tiền ở đây, có thể thấy được bà ấy đã tích góp rất lâu rồi.
“Em nhận đi.” Bạc Đình khuyên nhủ.
Cô hỏi: “Vậy mẹ phải làm sao bây giờ?”
Khương Lê giãn lông mày ra, hiền từ nói: “Mẹ có tiền lương hưu.”
Lúc này cô mới thoải mái cất tiền đi.
Khi về nhà, đúng lúc đi ngang qua cửa hàng quần áo.
Thẩm Thanh Ca phát hiện còn có mấy cô gái trẻ tuổi đang thử quần áo.
“Anh Đình, cửa hàng quần áo của em như thế nào?” Thẩm Thanh Ca ngửa đầu hỏi.
Bạc Đình cưỡi xe đạp, ở phía trước nói: “Quần áo rất tinh xảo, đáng tiếc hơi ít kiểu dáng.”
Đúng là như vậy, hiện tại quần áo trong cửa hàng của cô chỉ có mười mấy loại.
Dù sao các kiểu quần áo của cô đều là cô “Sao chép” từ trong không gian.
“Nếu như có chỗ để nhập hàng thì tốt rồi, em cũng muốn bán một số kiểu phổ biến.” Cô thở dài.
Bạc Đình suy nghĩ một lát, “Ngày mai anh đi hỏi A Chính một chút.”
“Cảm ơn anh Đình, em muốn ăn bánh kem.” Cô ôm lấy eo anh.
Bạc Đình cảm giác trái tim đã bị lấp đầy, cô gái nhỏ của anh sao lại ngoan như vậy chứ!
“Được! Nhưng mà ngày mai mới có thể đi mua, chút nữa anh cần phải học tiếng Anh.”
Cô phụt cười.

Bạn cần đăng nhập để bình luận