Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 830 -




Trong khoảng thời gian ngắn, ngay cả ông cụ Bạc cũng cảm thấy kỳ lạ.
Từ trước đến nay bà cụ Bạc dịu dàng hiền lành sao lại làm trái lại chứ?
“Mẹ, mẹ đây là…” Bạc Bảo Quý rất không hiểu.
Bà cụ Bạc nói ra lo lắng, “Làm chú, sao lại không biết xấu hổ làm việc dưới quyền cháu dâu? Đến lúc đó công việc có vấn đề, con bảo Thanh Ca coi con như nhân viên hay là chú? Người thân còn khó làm việc cũng hơn người xa lạ.”
Không hổ là người từng trải, vấn đề tự hỏi cũng rất toàn diện.
Thẩm Thanh Ca cười nói: “Chú vẽ bản thiết kế cho cháu, cháu thích thì thông qua, không thích thì thôi, sẽ không có quá nhiều mâu thuẫn. Thật ra cháu tìm chú còn có một mục đích, đó chính là để chú làm chủ quản, giúp cháu lập uy trước mặt nhân viên ở trong tiệm. Cháu quá thân quen với nhân viên trong tiệm, chỉ sợ vấn đề bà nội nói sắp xuất hiện.”
“Còn không phải là diễn mặt trắng, cái này chú biết rõ! Chú làm người không giả bộ, không vui thì sẽ lập tức đen mặt.” Bạc Bảo Quý cười nói.
Bà cụ Bạc thấy bọn họ nói như vậy, cũng chỉ gật đầu.
Ngày hôm sau.
Cửa hàng quần áo Tường Hòa khai trương, A Chính đưa Mầm Đậu Đỏ đến tiệm.
Thẩm Thanh Ca và cô ấy nhìn nhau cười, “Em tên là gì? A Chính cũng không nói với chị.”
“Chị Thanh Ca, em tên là Miêu Miêu, 17 tuổi. Em tới là để kiếm học phí.” Cô ấy ngẩng cao đầu lên.
Cô gật gật đầu, “Được! Chị dạy em nhận biết một số mẫu quần áo và giá cả trước, đúng rồi, em biết ghi sổ không?”
Kiểu dáng quần áo, thiết kế, vải dệt linh tinh, cô còn định dạy cô ấy phối đồ, nhưng Miêu Miêu không thầy dạy cũng hiểu.
Cô ấy nói phương thức phối đồ, thậm chí còn thời thượng hơn Thẩm Thanh Ca.
Điều này làm cho Thẩm Thanh Ca có chút nghi hoặc, Miêu Miêu mặc áo bông hoa bình thường nhất, cảm giác không giống như là từng tiếp xúc với thời trang, nhưng cô ấy lại vô cùng hiểu công việc.
“Em chọn quần áo lao động ở bên trong này đi.” Thẩm Thanh Ca chỉ vào khu vực giá tầm trung.
Áo khoác này phần lớn dao động từ mười lăm đồng tiền đến hai mươi đồng tiền.
Miêu Miêu vui vẻ vô cùng, “Cảm ơn chị Thanh Ca!”
Cuối cùng cô ấy chọn áo khoác sừng dê có chút màu trắng, mặc trên người, vòng eo lập tức hiện ra, cả người có vẻ vừa thuần khiết vừa văn tĩnh.
“Dáng người em thật tốt, trước đó chị vẫn luôn xem em như trẻ con đấy.” Thẩm Thanh Ca thưởng thức nhìn cô ấy.
Khuôn mặt cô ấy ửng đỏ, xoa xoa cái ót, “Trang phục em mặc trước đó là của mợ em… Cho nên không vừa người cho lắm.”
“Vậy sau này em tới đi làm cũng không thể mặc đồ của mợ em, bán trang phục đầu tiên bản thân phải mặc đẹp đã.” Thẩm Thanh Ca nghiêm mặt nói.
Miêu Miêu gật đầu, “Em đã biết.”
Thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt đã đến Tết rồi.
Nhưng việc làm ăn của tiệm cơm Tường Hòa vẫn rực rỡ trước sau như một.
Thẩm Thanh Ca để A Long hỗ trợ, đóng đinh ở trên tường, đưa tranh sơn dầu của Bạc Bảo Quý treo trên tường tiệm cơm.
“Chị dâu, tranh này vẽ rất thật, giống hệt như ảnh chụp.” A Long khen.
Cô nói phát ra từ nội tâm: “Tranh sơn dầu chính là như vậy.”
Đời trước Bạc Bảo Quý vẫn luôn là họa sĩ hạng ba, cho dù cuối cùng Bạc Đình nổi danh, ông ta nương danh nghĩa Bạc Đình làm triển lãm tranh, trên cơ bản tranh của ông ta cũng không bán được.
Cuối cùng thậm chí cô còn thấy một số tạp chí giải trí nói, tranh của Bạc Bảo Quý có thể bán ra ngoài, đều là một số thương nhân vì nịnh bợ Bạc Đình, cố ý mua.
Căn cứ vào mấy ấn tượng này, cô còn tưởng rằng tranh của Bạc Bảo Quý vô cùng khó coi.
Nhưng hiện tại xem ra, tranh của Bạc Bảo Quý cũng không tệ lắm.
Sau khi tranh sơn dầu treo lên, rất nhiều khách trong tiệm cơm đều tiến lên xem.
Bọn họ không hiểu hội họa, nhưng đều cảm thấy hiếm lạ, vẽ rất thật.

Bạn cần đăng nhập để bình luận