Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 705 -




Sau khi Bạc Đình rời đi, Thẩm Thanh Ca cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bạc Đình trong trạng thái này thật đáng sợ!
Cô vô thức ôm lấy phần lưng đau nhức của mình, cảm thấy tối nay sẽ nguy hiểm!
Thẩm Thanh Ca đun nước nóng, khi Bạc Đình bước ra, cô đúng lúc có thể vào tắm để hai người không tiếp xúc quá nhiều.
Cô nghĩ có lẽ sau khi tắm xong, lề mà lề mề về phòng ngủ thì Bạc Đình đã ngủ rồi?
Nghĩ theo cách này, cô đích thực đã làm như vậy.
Tắm xong, cô dùng khăn khô lau tóc trong nửa tiếng rồi để khô tự nhiên.
Sau khi tóc khô hẳn, cô quay lại và bị sốc.
Bạc Đình cư nhiên đang hút thuốc bên cửa sổ phòng ngủ.
Tàn thuốc nằm rải rác ở chân cửa sổ.
Anh mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng, nhàn nhã nhìn cô, trên môi nở nụ cười nửa vời.
“Lau tóc thật cẩn thận.” Bạc Đình nhận xét.
Cô cảm thấy hơi chột dạ vì suy nghĩ của mình đã bị phát hiện: “Anh nhìn em sấy tóc à?”
“Anh hút thuốc.” Anh vứt tàn thuốc trong tay ra.
Trên mặt cô sắp viết ra những thứ như chống trộm, chống lửa, chống Bạc Đình rồi, cô sao có thể nói gì nữa?
Đợi Thẩm Thanh Ca vừa bước vào phòng, anh bất ngờ cởi áo ba lỗ ném sang một bên, để lộ phần thân trên màu sâm panh, cơ bắp cuồn cuộn, bờ vai rộng và vòng eo hẹp, rất hấp dẫn.
Cô sợ hãi lùi lại vài bước, trong đôi mắt hình quả hạnh hiện lên vẻ hoảng sợ: "Anh đang làm gì vậy?"
“Trời nóng quá, cởi quần áo ra cho mát.” Anh cười giải thích.
Cái nhìn đó giống như nói rằng cô có những suy nghĩ không trong sạch.
Thẩm Thanh Ca tức giận, Bạc Đình thực sự thiếu đòn!
Buổi tối hôm nay mau qua nhanh đi!
“Em đi ngủ trước đây.” Thẩm Thanh Ca không chịu nói chuyện với anh, sợ anh bị quấn lấy.
Bạc Đình tắt đèn đi ngủ: "Ngủ trước cái gì mà ngủ trước? Cùng ngủ đi."
Anh dang đôi tay dài ra ôm Thẩm Thanh Ca vào lòng, dùng môi chạm vào mặt cô.
Cô cảm thấy bất an, Bạc Đình không phải một lát muốn làm...
Đôi mắt to của anh mở ra, bất lực nhìn lên trần nhà.
"Có cần phải vậy không? Sợ như vậy sao? Em không muốn thì anh làm sao cưỡng ép em được?" Anh nhắm mắt lại.
Hóa ra anh đã nhìn thấy tất cả!
Cô tò mò hỏi: “Anh Đình, anh ruốt cuộc là có uống say hay không vậy?”
"Ai say rồi mà còn có thể như anh?" Anh lạnh lùng nói.
Mí mắt của Thẩm Thanh Ca nặng trĩu, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sau khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Thẩm Thanh Ca phát hiện Bạc Đình không còn ở nằm cạnh mình nữa.
Sau khi rửa mặt xong, cô đi vào nhà chính, thấy Bạc Đình đang bưng bánh trứng lên bàn.
“Anh Đình, anh dậy sớm thế?” Cô ngồi xuống, không nhịn được liền ăn bánh trứng.
Bạc Đình nói: “Có ngày nào anh không dậy sớm như vậy?”
Cô nghĩ nghĩ: “Tối qua em tưởng anh…”
“Tối qua anh hơi say.” Anh chủ động nói.
Tối hôm qua anh say rượu, hưng phấn quá, trêu chọc Thanh Ca cả đêm, giờ nghĩ lại, may mà đêm qua Thanh Ca không đánh anh.
Cô mím môi: “Em biết ngay mà! Tối qua anh thật hào hứng!"
Bạc Đình không thể tin được Thanh Ca đánh giá về mình như vậy, anh cau mày, "Ý em là gì?"
"Hôm qua lúc thì anh nhìn chằm chằm vào em, lúc thì cởi quần áo, giống như anh đang trêu chọc em khi chúng ta mới gặp nhau vậy." Cô nói ra điều đang kìm nén trong lòng, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Anh đẩy bát cháo đến trước mặt cô: “Xem ra em cũng rất thích!”
“Em không thích…” Cô rũ mắt xuống, ăn cháo thật nhanh.
Cô ôm lấy phần lưng đau nhức của mình, không dám chọc tức Bạc Đình chút nào.
“Nhìn xem chút tiền đồ của em đi.” Bạc Đình cưng chiều xoa đỉnh đầu cô.
Sau bữa tối, Bạc Đình đưa Thẩm Thanh Ca đi chợ đen.
Đã nhiều ngày không đi chợ đen, không cần nói Thẩm Thanh Ca, Ngụy Hồng và Cổ Tiểu Liên đều rất lo lắng, đã mấy lần thúc giục.
Đột nhiên, bà Lý cũng muốn đi ra ngoài, nhìn thấy bọn họ liền nói: "Thanh Ca, sao cháu không có tên trong danh sách du học?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận