Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 734 -




Sau khi khai giảng, cửa hàng bước vào giai đoạn sửa sang.
Thẩm Thanh Ca mời Ngụy Hồng, Cổ Tiểu Liên và Hoàng Anh đến cửa hàng của cô tham quan.
Bọn họ đều rất ngạc nhiên.
Tường được sơn lót màu trắng, cực kỳ sáng sủa.
Ngoài ra, trên tường còn vẽ rất nhiều hình ảnh hoạt hình đầy màu sắc.
Effendi, Tôn Ngộ Không… đẹp không chỗ chê.
Những bức họa này là Thẩm Thanh Ca nhờ các đàn anh đàn chị tại khoa mỹ thuật của Đại học Kinh Hải vẽ ra.
“Thanh Ca, không ngờ cô mở tiệm cơm nha! Thật là đẹp quá đi!” Cổ Tiểu Liên ngưỡng mộ nói.
Ngụy Hồng cũng thích thú đi xem khắp nơi, cô ấy cũng muốn xem xem khi nào bản thân có thể mở một cửa hàng như thế này.
“Tôi chuẩn bị mở tiệm cơm và cửa hàng nhỏ, các người nếu muốn làm việc thì có thể đến, còn không thì tôi có thể làm nhà cung cấp, các người nhập hàng từ tôi, tự mình bán.”
Cổ Tiểu Liên và Ngụy Hồng đưa mắt nhìn nhau.
“Chị Thanh Ca, tụi em cũng không biết nấu cơm này kia, làm ở tiệm của chị, làm sao kiếm tiền đây?” Hoàng Anh hỏi.
Cô giải thích: “Trước đây các người bán gì, bây giờ bán đi thì giờ bán đó, hoa hồng chỉ có thể là 10%. Nhưng làm việc và quản lý sổ sách ở cửa hàng, lương cơ bản đã là 40 đồng tiền một tháng."
“Em đồng ý!” Hoàng Anh hưng phấn nói: "Đây không phải chỉ là nhân viên bán hàng sao? Lương lại cao hơn nhiều so với nhân viên bán hàng."
Ngày nay nhân viên bán hàng là công việc tốt nhất, nếu như nói tất cả các cô gái đều muốn gả cho tài xế xe tải, thì nhân viên bán hàng là người mà tất cả đàn ông đều xếp hàng muốn cưới.
Ngụy Hồng và Cổ Tiểu Liên đều đã học đại học, bọn họ cân nhắc hơn mười phút.
Làm việc ở đây mỗi tháng không nhất định sẽ kiếm được 100 đồng.
Ở chợ đêm, bọn họ có thể kiếm được vài trăm đồng tiền.
Cuối cùng, Cổ Tiểu Liên bằng lòng ở lại làm việc với Hoàng Anh, trong khi Ngụy Hồng lại chọn tiếp tục bán văn phòng phẩm ở chợ đen.
"Thanh Ca, chị xin lỗi! Chị nghĩ bán đồ ở chợ đen kiếm được nhiều tiền hơn, chị còn phải nuôi con gái! Bằng không, dựa vào giao tình của chúng ta, chị nhất định sẽ giúp em quản lý cửa hàng." Ngụy Hồng cảm thấy rất áy náy.
Thẩm Thanh Ca bình tĩnh mỉm cười, “Chị Ngụy Hồng, nếu sau này chị muốn làm ở tiệm, có thể đến bất cứ lúc nào.”
Bọn họ không hề biết rằng thời kỳ kiếm tiền ở chợ đen đã qua rồi!
Bây giờ việc kinh doanh tư nhân được cho phép, ngày càng có nhiều người kinh doanh hơn, và việc bán hàng ở chợ đen sẽ ngày càng trở nên khó khăn hơn.
Đáng tiếc, Thẩm Thanh Ca không tiện tiết lộ những chuyện này.
Nhân viên cửa hàng đã được tuyển dụng xong, số còn lại là ở bên tiệm cơm.
Thẩm Thanh Ca hỏi Hoàng Anh và Cổ Tiểu Liên, “Hai người có người bạn nào biết nấu ăn không? Tôi cần một người phục vụ và một đầu bếp.”
“Tôi có một người hàng xóm cũng sống gần đây. Điều kiện trong nhà không tốt, đã 18 tuổi rồi, tôi có thể mang cô ấy đến đây làm thử không?” Cổ Tiểu Liên hỏi.
Cô gật đầu đồng ý.
Ngày hôm sau, khi Thẩm Thanh Ca đi kiểm tra cửa hàng, Cổ Tiểu Liên đã dẫn theo hàng xóm của cô ấy tới.
Không ngờ thế giới lại nhỏ như vậy!
Người hàng xóm này chính là cô bé bị Bạch Tuyết quấy rầy mấy ngày trước.
Trông chẳng có vẻ gì đã là thành niên cả.
“Em tên là Tôn Tú Tú.” Cô ta cúi đầu.
Thẩm Thanh Ca tự giới thiệu: “Chị tên là Thẩm Thanh Ca, em có biết nấu ăn không?”
“Em biết! Em đã bắt đầu nấu ăn cho cả nhà từ năm 9 tuổi rồi!” Tôn Tú Tú tự tin nói.
“Được, sau khi tiệm cơm hoàn thành xong, chị sẽ thử tay nghề của em.” Thẩm Thanh Ca cười nói.
Khi Thẩm Thanh Ca trở về nhà, A Long và Hoàng Tam đang di chuyển bàn và ghế từ xe ba bánh xuống.
Đây là những đồ nội thất bằng gỗ mà bọn họ đã về quê tìm người làm.
Tam Thuận không rõ nguyên do cũng tới giúp chuyển đồ.
“Mọi người sao lại làm nhiều bàn, ghế thế?” Anh ta tò mò hỏi.
Cô nói thật: “Chính sách không phải đã được nới lỏng sao? Tôi đang định mở tiệm cơm.”
Lông mày của Tam Thuận nhảy lên, anh ta đặt ghế xuống và chạy đến trước mặt cô, “Nếu em cần thịt heo thì có thể tìm tôi! Thịt heo tôi bán ở ngoại ô ngon lắm đấy!”
Đôi mắt của cô chợt sáng lên, đúng rồi, cô quên mất chuyện này!
“Vậy có ai bán rau gần chỗ anh không?” Cô hỏi.
Tam Thuận gật đầu, chắp tay nói: “Mẹ tôi trồng một vườn rau rất lớn! Có đủ loại rau, khoai tây, ớt, cà tím, khổ qua…”
“Vậy sau này tôi sẽ mua rau của nhà anh. Anh bán rẻ xíu cho tôi nhé.” Thẩm Thanh Ca mỉm cười.
Tam Thuận vui mừng nói: “Mọi người đã giúp đỡ gia đình tôi rất nhiều, tụi tôi cũng ngại không dám lấy tiền từ em đâu.”
Điều này có nghĩa là trời tối có đèn, trời mưa có ô.
Thiếu cái gì, có cái đó!

Bạn cần đăng nhập để bình luận