Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 546 -




Thẩm Thanh Ca mặc kệ bọn họ, phân phát mứt lê cho mọi người xung quanh để mọi người ăn thử, cô tự tin nói: “Mứt lê của tôi thanh nhiệt, bổ phổi, có thể ngâm nước uống, trẻ em, người lớn đều có thể uống.”
Một số người bán hàng đến nếm thử, nói: “Nó có mùi vị khá giống thuốc.”
“Ăn khá ngon!”
“Đây là mứt lê đúng không? Khi còn nhỏ tôi từng ăn qua.”
Thẩm Thanh Ca nói: “Đây là mứt lê đến từ thành phố Hoa Hải! Đơn giản mà nói, mọi người có thể dùng mứt lê khi bị cảm cúm ho khan, khó thở, nhiều đờm hay cổ họng khó chịu.”
Ông cụ bán kẹo có chút xấu hổ, lấy chuỗi kẹo hồ lô đưa cho Thẩm Thanh Ca, ”Cô gái, có thể bán cho tôi một viên mứt lê không? Cháu trai tôi gần đây bị ho khan.”
“Của ông đây.” Thẩm Thanh Ca lấy một vài viên và đưa cho ông cụ.
Những người bán hàng rong khác đều không nhịn được cũng móc 10 xu ra mua hai viên mứt lê.
Cô gái bán kẹo trái cây ở phía đối diện cảm thấy ganh tỵ.
Cô ta đã bán hàng ở đây nhiều năm rồi, mà những người bán hàng rong ở đây cũng chưa từng mua kẹo của cô ta, vì sao người phụ nữ kia lại được mọi người mua?
Thẩm Thanh Ca viết thêm lên trên tấm bảng gổ: Giảm bớt ho khan, bổ phổi, …
Cô lại cầm lấy cái bát khác, bỏ một ít mứt lê vào, rồi nói: “Ăn thử miễn phí đây!”
Mọi người đều chưa từng thấy qua cách thức bán hàng này, tất cả đều cảm thấy mới lạ.
Cô gái phía đối diện lạnh lùng nói: “Nếu cô cho bọn họ ăn thử miễn phí, bọn họ nếm được vị sẽ không bao giờ mua hàng đâu.”
Thẩm Thanh Ca liền mặc kệ cô ta.
Vừa nghe thấy được ăn thử miễn phí, rất nhiều người liền đi qua để ăn thử.
Ở thời đại này, việc ăn thử miễn phí chưa được phổ biến, nên những khách hàng ăn thử mứt lê hoặc là yên lặng tránh ra, hoặc là cảm thấy xấu hổ mà đưa tiền mua vài viên mứt lê.
Buổi trưa, Thẩm Thanh Ca có không về nhà.
Cô mang theo hai cái bánh bao để ăn trưa, sau khi làm nóng bánh nhờ bếp của người bán nước đường ở quầy bên cạnh cô liền ăn luôn.
Cô gái ở phía đối diện vẻ mặt khinh thường nhìn cô, bỗng nhiên, một người phụ nữ cầm hộp cơm đi tới.
“Xuân Tuệ, đồ ăn đây, hôm nay mẹ làm thịt heo xào đấy.”
Xuân Tuệ vừa ăn vừa nói: “Mẹ, mẹ không biết đâu! Hôm nay phía đối diện có một kẻ ngốc vừa mới tới. Kẹo của con chỉ dám bán ba xu, mà cô ta dám bán với giá năm xu! Cô ta còn cho người khác ăn thử miễn phí!”
Người phụ nữ ngạc nhiên mở to mắt: “Như thế không phải rất tốt sao? Sẽ không cướp đoạt việc làm ăn với chúng ta.”
Ông lão bán hồ lô ở bên cạnh mở miệng nói: “Đồ ăn của Xuân Tuệ ngon thế!”
“Hừ, bây giờ làm gì còn nhà ai không được ăn cơm chứ, không thể nào vẫn có người ăn bánh bao còn thừa đi?” Xuân Tuệ cố ý nói.
Lời nói này rất khó nghe, những người bán hàng rong xung quanh đều nhìn Thẩm Thanh Ca.
Thẩm Thanh Ca biết những lời Xuân Tuệ nói này cố ý để cho mình nghe, nên cô không cần phải tức giận, nếu tức giận thì có nghĩa là cô thua rồi.
“Mẹ, hôm nay mẹ xào thịt bị dai quá rồi.” Xuân Tuệ cố ý nói.
Người phụ nữ liền cười nói: ”Trong nhà ít nhiều đều nhờ có con kiếm được tiền, nên ngày mai mẹ lại mua thêm miếng thịt, về nấu thịt vừa chín cho con ăn.”
Thẩm Thanh Ca trợn trắng mắt ở trong lòng.
Thật buồn cười, hai mẹ con nhà này đang ở đây diễn cái trò gì ở trước mặt cô vậy?
Đột nhiên, mùi thơm của canh xương sườn truyền đến.
Xuân Tuệ đều không nhịn được phải ngước cổ lên ngửi.
Nhiều người bán hàng rong nhìn lại cơm chiên trứng cùng với bánh bao thịt trong tay cũng chẳng thèm ăn nữa.
Bạc Đình tìm thấy Thẩm Thanh Ca, anh ngồi xuống bậc thang bên cạnh cô và đặt mấy hộp cơm trước mặt cô: “Bánh bao hấp có gì ngon chứ?”
“Thơm quá.” Cô không nhịn được mở hộp cơm ra.
“Anh hầm canh sườn heo, bên trong có bỏ thêm trần bì. Còn có tôm xào tỏi, khoai tây cắt nhỏ.”
Những người khác đều không nhịn được nuốt nước miếng.
So sánh với nhau, cơm của Xuân Tuệ lại không phải là cơm rồi!
“Này…” Xuân Tuệ đỏ mặt.
Thẩm Thanh Ca đưa bánh bao đã cắn một nửa cho anh, còn cô không chờ nữa mà cầm đũa háo hức ăn cơm.
Bạc Đình bẻ bánh bao ăn.
Anh nhìn thấy mứt lê trên quầy hàng hình như không bán được nhiều, vốn còn muốn hỏi thăm xem chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng anh sợ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, nên thôi không hỏi nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận