Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 763 -




Tủ lạnh được công nhân đẩy vào trong bếp, lắp ráp xong, Thẩm Thanh Ca tò mò đi xung quanh, ngắm nghía kĩ lưỡng từ trong ra ngoài.
Thời đại này có tủ lạnh, thì phải thuộc dạng gia đình nào chứ!
“Ông Tống, thế này có phải xa xỉ quá rồi không?” Thẩm Thanh Ca cười hỏi.
Đời trước, mãi đến những năm 2000, cô vẫn không nỡ bỏ tiền mua tủ lạnh.
Tống Nho cười đáp: “Tủ lạnh có đáng bao nhiêu tiền? Đợi lát nữa mấy đứa mua kem que cùng bia lạnh để cho vào.”
“Thế nên ông đã tiêu bao nhiêu tiền? Tôi trả lại tiền cho ông.” Cô biết, sẽ không có khả năng Tống Nho mang tủ lạnh về lại Hoa Hải.
Chiếc tủ lạnh này là tặng cho bọn họ.
Tống Nho vuốt râu nói, “Chỉ hơn một ngàn đồng tiền, cứ coi là tiền thuê phòng cùng tiền sinh hoạt của tôi đi.”
Hơn một nghìn đồng tiền!
Thời đại này, vạn nguyên hộ còn không có tiền mua nổi.
Kết quả trong một buổi chiều Tống Nho đã tiêu một phần mười tiền tiết kiệm của vạn nguyên hộ.
“Ăn cơm đi, đừng lề mề nữa.” Bạc Đình gọi bọn họ tới ăn cơm.
Thẩm Thanh Ca buộc lòng phải ngồi lại vào bàn ăn.
Cô suy nghĩ sau này quán ăn kiếm được tiền rồi cũng sẽ mua một chiếc tủ lạnh để trong tiệm.
Như vậy có thể bán thêm nước ngọt ướp lạnh cùng kem các loại.
Bên ngoài, hàng xóm sau khi ăn cơm xong liền ngồi trò chuyện cùng một chỗ: “Tôi đã nói ông già đó nhiều tiền rồi mà! Bọn họ cứu mạng ông già đó à? Nếu không ông già đó mua tủ lạnh cho bọn họ làm gì?”
“Không lẽ là họ hàng thân thích?”
“Không thể nào, nghe giọng ông ta có vẻ là người ở phía Nam. Thẩm Thanh Ca chắc chắn đã kiếm được rất nhiều tiền từ ông già này, tôi hỏi cô ấy còn cố tình không nói.”
Lúc này Thẩm Thanh Ca đang quét dọn sân, những lời này tự động truyền vào tai cô.
Nếu là lúc trước, cô chắc chắn sẽ mở tung cửa mắng cho bọn họ một trận.
Nhưng bây giờ cô nhận thức được sự bất lực của Bạc Đình.
Chỉ cần cuộc sống của cô tốt đẹp, sẽ luôn có những kẻ đố kị lời ra tiếng vào, nhưng cuộc sống của cô càng ngày càng tốt hơn, những kẻ đố kị sẽ ngày càng nhiều, sao cô có thể chống lại hết được?
Bạc Đình mang một túi kem cùng một thùng bia quay về, tiếng thảo luận bên ngoài cũng ngừng lại.
Anh cất kem và bia vào tủ lạnh, giành lấy cây chổi trong tay cô, “Để anh quét, em nghỉ ngơi đi.”
“Lúc nào em cũng nghỉ ngơi rồi.” Thế nên cô mới muốn tìm chuyện để làm.
Anh bất lực đẩy cô về phía phòng ngủ, “Vậy em đi học bài đi.”
Thẩm Thanh Ca đành phải làm theo.
Buổi tối, Thẩm Thanh Ca nấu một nồi lớn tôm cùng đại tràng.
Đợi tôm cùng đại tràng nguội rồi liền bỏ vào trong tủ lạnh, ngày hôm sau chỉ cần lấy ra làm nóng lại là được.
Ngày mai cô có tiết học vào buổi sáng, không thể về được, chỉ đành chuẩn bị trước mọi thứ.
Khi Thẩm Thanh Ca bước ra khỏi bếp, mồ hôi chảy đầm đìa.
Bạc Đình đưa cho cô một cây kem, “Em chỉ anh cách làm, về sau anh sẽ nấu. Em yếu như gà con, đừng để nóng quá sinh bệnh.”
“Mấy hôm nữa rảnh rỗi em sẽ chỉ anh.” Cô cắn một miếng kem, thật sảng khoái.
Mặt cô vốn dĩ mặt đỏ bừng vì nóng, dần dần cũng trở lại màu sắc bình thường.
Lúc này, Tạ Dương tình cờ mang tới mấy con cua, Tống Nho đang nghe đài liền nói, “Cua sông không ngon bằng cua biển.”
“Cua biển? Ông từng đi tới vùng biển sao?” Tạ Dương rất hứng thú nói.
Tống Nho đắc ý nói, “Chẳng lẽ lại không? Tôi đã sống tám mươi năm, trong đó hai mươi năm là ở bên bờ biển.”
Tạ Dương vốn đã nghe nói có một ông già rất nhiều tiền sống trong nhà chị Thanh Ca, thấy ông ấy hiểu biết sâu rộng, trong đầu chợt nảy ra ý tưởng học hỏi thêm.
Lắng nghe người có tiền nói chuyện chắc chắn không sai!
Cậu ta ngồi xuống cạnh Tống Nho, “Ông có biết loại hải sản nào ngon không? Tôi muốn kinh doanh hải sản.”
Tống Nho hiểu biết bao nhiêu liền nói hết ra.
Thẩm Thanh Ca cùng Bạc Đình ngồi bên kia sân hóng gió, một người tay cầm kem que, một người tay cầm chai bia lạnh.
Cô nhìn Tạ Dương không khỏi cảm thán: “Những người tương lai có triển vọng, hiện tại chỉ cần nhìn một cái là biết.”
Bạc Đình nhìn theo ánh mắt của cô, mặt tối sầm lại, “Anh không có triển vọng à?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận