Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 849 -




Thẩm Thanh Ca nắm tay anh, nói: “Em tin anh.”
“Chờ một chút, Chu Hiểu Thiên cũng đi du học?" Bạc Đình phản ứng có chút muộn màng.
Cô bối rối gật đầu: "Ừ, anh ta đứng thứ nhất khoa vật lý, siêu giỏi luôn! Nếu anh ta không đi du học thì ai sẽ được đi du học?"
“Cậu ta đúng là âm hồn không tan mà!” Bạc Đình nghiến răng nghiến lợi.
Thẩm Thanh Ca ôm lấy cánh tay anh, “Chắc chúng em không học cùng trường đại học đâu, anh cứ yên tâm!”
“Thật sao?” Anh hơi nhướng mày.
Cô gật đầu: “Ừ.”
Anh thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: “Thanh Ca, em quá ưu tú, anh không đuổi kịp được em nữa rồi, chỉ có thể lo lắng thôi.”
Những lời nói này khiến người ta cảm thấy đặc biệt đau lòng khi nghe chúng.
Thẩm Thanh Ca mím môi, "Không phải công ty đã được thành lập sao? Anh Đình, anh cũng rất ưu tú."
Anh xoa đầu cô: "Đừng an ủi anh!"
Cô nhìn vẻ mặt bối rối của anh, vừa cảm thấy đau lòng vừa buồn cười.
Chẳng bao lâu nữa, chỉ hai năm nữa thôi, anh sẽ đứng ở một tầm cao mà không ai có thể đạt tới.
Vài ngày sau, dưa chua của Thẩm Thanh Ca đã ăn được nên cô lấy chúng ra.
"Anh Đình, em đã làm rất nhiều dưa chua, đến khi em ra nước ngoài, nếu anh nhớ món em nấu thì cứ ăn món này nhé." Cô nói đùa.
Bạc Đình cầm một cuốn sách tiếng Anh và nói: "Ngày thường, trong nhà đều là anh nấu ăn, tại sao anh lại nhớ đồ ăn em nấu?"
Cô trừng mắt nhìn anh.
“Thanh Ca, Thanh Ca…” Giọng nói của Hồ Hoa vang lên ở bên ngoài.
Thẩm Thanh Ca vội vàng mở cửa, “Có chuyện gì vậy?”
"Váy đã làm xong rồi! Vốn dĩ ngày hôm trước tôi đã hoàn thành, nhưng trên eo và tay áo cần phải thêu logo, nên tôi đã thức mấy đêm để thêu, nhìn xem, bây giờ đôi mắt tôi đã đỏ hết rồi." Hồ Hoa chỉ tay vào mắt mình, bật cười.
Cô lấy váy ra nhìn, thực sự rất ngạc nhiên.
Váy hoa cổ điển kiểu Pháp, có màu hồng đậm, thêu thêm hoa văn kiểu Trung Quốc ở cổ tay áo, váy dài đến bắp chân, từ thiếu nữ 18 tuổi đến phụ nữ 38 tuổi đều mặc được.
“Tôi sẽ thử.” Thẩm Thanh Ca đi vào phòng thay đồ.
Chiếc váy cô mặc thử là chiếc không có thắt lưng nhưng có thiết kế ôm sát eo, khoe khéo vòng eo của cô.
Đôi mắt của Bạc Đình sáng lên.
"A, Thanh Ca, cô xinh đẹp giống như một nàng công chúa vậy! Bộ váy này nhìn giống như váy công chúa mặc vậy." Đôi mắt của Hồ Hoa sáng ngời nhìn cô.
Cô nhìn vào gương và rất hài lòng.
Thiết kế của Bạc Bảo Quý trông cũng không tệ.
Bạc Đình khoác cho cô một chiếc áo khoác len trắng, “Mùa đông rồi, em đừng để bị cảm.”
“Trông có đẹp không?” Cô hỏi.
Anh gật đầu: “Đẹp.”
"Hồ Hoa, lần sau tôi sẽ trả tiền luôn một thể cho cô." Thẩm Thanh Ca nói.
Hồ Hoa gật đầu, "Được! Thanh Ca, nếu cô muốn may những chiếc váy này theo đợt, cô nhớ cho tôi nhiều đơn hàng nha. Tay nghề thêu thùa của tôi là không ai sánh bằng đâu."
Thẩm Thanh Ca thở dài: “Bộ trang phục này thời thượng quá, không biết người khác có thích không.”
Mấy ngày sau, bất cứ khi nào Thẩm Thanh Ca ra đường, sẽ có người hỏi cô mua chiếc váy này ở đâu.
Nhiều cô bé đã đến cửa hàng quần áo của cô để hỏi nhưng không tìm được.
Khi Thẩm Thanh Ca đến kiểm tra cửa hàng, Hoàng Anh tình cờ đang trực ban.
Đôi mắt cô ấy tỏa sáng rực rỡ, "Chị Thanh Ca, chị không thể chỉ xinh đẹp một mình được, hãy nhanh chóng sản xuất chiếc váy của chị đi."
“Mỗi lần chị ra đường đều có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào chị, chị không dám mặc nữa.” Lúc này, Thẩm Thanh Ca đang cài cúc áo khoác thật chặt.
“Mấy ngày nay có rất nhiều người hỏi em chuyện này, trong đó có một người là nhân viên bán hàng của Cung Tiêu Xã!” Hoàng Anh tự hào giới thiệu.
Thẩm Thanh Ca nghĩ về điều đó, đã đến lúc cho ra mắt chiếc váy này rồi.
Đoán rằng doanh thu của chiếc váy này sẽ rất tốt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận