Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 790 -




Tới cửa tiệm chi nhánh, biển hiệu của tiệm cơm Thái Hoà phía trên đã đổi thành tiệm cơm Tường Hòa.
Trong tiệm đã ngồi đầy khách khứa.
Trên đường cũng vây đầy quần chúng xem náo nhiệt.
A Long chuẩn bị pháo, Hoàng Tam chuẩn bị dụng cụ cắt băng xong.
“Tiệm cơm Tường Hòa mở chi nhánh, ở đối diện tiệm cơm cũ của chúng tôi, hy vọng mọi người ủng hộ nhiều hơn.” Thẩm Thanh Ca nhiệt tình nói.
Hoàng Anh phụ trách phát kẹo mứt lê cho quần chúng.
Nhìn cảnh này, Thẩm Thanh Ca cảm thấy rất giống kết hôn.
Đúng lúc này, Bạc Dạ đưa tới hai lẵng hoa.
Tống Nho cũng để thư ký đưa hai lẵng hoa tới.
Sau đó lại là Triệu Tiểu Tĩnh đưa tới một lẵng hoa…
Cảnh này không thua lần đầu tiên mở cửa tiệm.
Người tụ tập càng nhiều, A Long bậc lửa đốt pháo.
Mấy phóng viên báo chí cầm cameras đứng ở trong đám người quay chụp.
Không có cách nào, niên đại này ít người dám làm kinh doanh tư nhân, huống chi là còn mở chi nhánh?
Ở niên đại này, đúng là xem như chuyện mới mẻ.
Quần chúng tới xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, đường phố nhanh chóng chật cứng.
Bạc Đình lo lắng xảy ra chuyện, anh mở lớn cửa tiệm mới ra mời khách khứa vào cửa xem cắt băng trước, lúc này tắc nghẽn đường mới đỡ hơn.
Có anh hỗ trợ, trong lòng Thẩm Thanh Ca lập tức nhẹ nhàng.
Hẳn là không có gì vấn đề!
Tai hoạ ngầm đều được Bạc Đình loại bỏ.
Lập tức, cửa tiệm mới có thể khai trương.
“Chi nhánh khai trương, bà chủ, cắt băng đi.” A Long đưa kéo cho Thẩm Thanh Ca.
Đối với sự sắp xếp các công đoạn của A Long, Thẩm Thanh Ca vừa cảm thấy kiêu ngạo vừa muốn cười, tuy rằng cô cũng đắc ý về việc làm ăn thành công, nhưng cô chỉ mở tiệm cơm nhỏ, cắt băng không khỏi quá long trọng.
Người không biết còn cho rằng cô mở khách sạn năm sao.
Cô nhận kéo, “Cảm ơn mọi người ủng hộ, còn có người thân bạn bè trợ giúp! Không có mọi người, tiệm cơm Tường Hòa cũng không thể mở được.”
Mọi người bùm bùm vỗ tay, tiếng rất dễ nghe, còn có người trầm trồ khen ngợi.
Phóng viên cầm cameras chụp cô lia lịa.
Bạc Đình ở một bên nhìn cô, ánh mắt dịu dàng cưng chiều.
Thẩm Thanh Ca một tay cầm kéo, một tay kia cầm lụa đỏ, khi đang muốn cắt xuống, một người đàn ông đi giày rơm, áo ngắn rách nát vọt tới phía trước.
“Thanh Ca! Con ở chỗ này à, làm cha tìm mãi!” Mặt Thẩm Thắng Lợi ngăm đen, đầu tóc bù xù, trong móng tay tất cả đều là bùn, trên người còn có mùi thối.
Khách hàng che mũi lại, tản sang bên cạnh giống như tránh né rác rưởi.
Phóng viên chụp Thẩm Thắng Lợi liên tục, “Vị này, xin hỏi ông là…”
“Tôi là cha của Thanh Ca! Sau khi nó thi đậu đại học vào thành thì không bao giờ trở về thôn nữa…” Nói rồi, Thẩm Thắng Lợi còn dùng tay sờ đôi mắt.
Phóng viên đều ngẩn ra, bà chủ này mặc áo mũ chỉnh tề, thời thượng như vậy, mà người đàn ông quần áo tả tơi, cả người hôi thối, sao hai người bọn họ có thể có quan hệ?
"Tôi tên Thẩm Thắng Lợi, nó là Thẩm Thanh Ca! Nó là người thôn Tường Hòa, cho nên nó cũng lấy tên này cho tiệm cơm! Trước đó nó là người chăn nuôi trong thôn, chuyên môn nuôi heo. Căn bản là nó không học đứng đắn mấy năm, tất cả đều là may mắn tốt dựa vào tự học…” Ông ta nói ra từng chi tiết của Thẩm Thanh Ca.
Ngực Thẩm Thanh Ca đau xót.
Thế có khác gì vạch trần cô trước mặt mọi người?
Quần chúng nhìn mặt Thẩm Thanh Ca suy sụp, tức khắc đã biết lời Thẩm Thắng Lợi nói tám chín phần là đúng không giả.
Tống Nho ở một bên chống gậy, nhỏ giọng nhắc nhở: “Thanh Ca, cho dù cô không muốn giả vờ cũng phải giả vờ mình vui vẻ chút, đừng làm cho người khác bắt được nhược điểm.”
“…” Mặt Thẩm Thanh Ca càng trầm xuống.
Cô ghét diễn kịch nhất, huống chi đối tượng là Thẩm Thắng Lợi?
Giả vờ cha hiền con thảo với loại người đê tiện thế này, xin lỗi, cô ghê tởm, muốn nôn!
“Anh Đình, đuổi ông ta đi! Em không có quan hệ với ông ta.” Thẩm Thanh Ca lạnh lùng nói.
Bạc Đình bắt lấy cánh tay của ông ta đi, đẩy ra bên ngoài, kiềm chế tính tình nói: “Đi!”
“Đừng chạm vào tôi! Thanh Ca, con tàn nhẫn quá, tuy rằng cha là cha nuôi, nhưng cực cực khổ khổ nuôi con 18 năm! Bây giờ em gái còn mắc bệnh thận, ở bệnh viện cũng không có tiền làm phẫu thuật! Mà con lại mở nhiều cửa hàng như vậy, lương tâm của con đâu?” Thẩm Thắng Lợi nói xong, quỳ trên mặt đất khóc lên.
Phóng viên chụp Thẩm Thắng Lợi tới tấp, hảo cảm đối với Thẩm Thanh Ca lập tức bị sự chán ghét thay thế.
Mọi người ồ lên, “A, không nhìn ra đó! Thế mà bà chủ này lại là một kẻ vong ơn phụ nghĩa! Uổng công cô ấy là sinh viên Đại học Kinh Hải, sách đều đọc đến trong bụng chó hả.”
“Không phải à? Loại người từ nông thôn ra đều rất tự ti! Chắc chắn là cảm thấy thân phận dân quê sỉ nhục, cho nên cố ý không nhận cha mẹ!”
“Còn mở tiệm cơm! Mở cái lông gà! Tôi sẽ không đến tiệm cơm lòng dạ hiểm độc này ăn cơm.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận