Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 506 -




“Thật kì lạ, bà nội chưa nói cho dì biết sao? Thẩm Thanh Ca chính là Cố Minh Châu! Trước kia, hồi còn ở trong thôn, chúng cháu là bạn tốt của nhau, cô ấy có cầm chiếc vòng bạc của nhà họ Cố.”
“Cháu không được nói linh tinh. Cháu có chắc chắn không?”
“Cháu chắc chắn.”
Đồng Kim Hoa liền chuyển từ buồn sang vui, bà ta từ trên sô pha đứng dậy, “Kỳ Kỳ, nếu chuyện này mà thành công, dì sẽ giới thiệu con trai của của phó xưởng trưởng nhà xưởng cho cháu.”
“Cháu cảm ơn dì!” Đỗ Kỳ Kỳ vui mừng nói.
Đồng Kim Hoa vẫn chưa cảm thấy yên tâm nên liền xách túi, mang theo Đỗ Kỳ Kỳ vội vã đi ra ngoài.
Bà ta đã sớm nghi ngờ Thẩm Thanh Ca từ lâu, nhưng lại không tìm được bằng chứng.
Nhưng bà ta đã kiểm tra tất cả thông tin cơ bản của Thẩm Thanh Ca.
Đầu tiên, bà ta đi đến căn nhà tứ hợp viện nơi hai người đang sinh sống nhưng không tìm được người, tiếp đấy bà ta liền đi đến bệnh viện.
Nghe nói Bạc Đình thường xuyên đi đến bệnh viện thăm Khương Lê.
Khi đến bên ngoài cửa phòng bệnh, bà ta định gõ cửa thì thấy cửa mở ra từ bên trong.
Thẩm Thanh Ca nhìn thấy Đổng Kim Hoa đứng ngoài phòng bệnh, cũng không hề cảm thấy bất ngờ.
Quả nhiên là vẫn sẽ tìm đến tận cửa!
“Minh Châu! Có phải con đã biết chuyện này từ lâu rồi phải không! Tại sao con không về nhận mẹ? Hu hu…”Đồng Kim Hoa ôm lấy Thẩm Thanh Ca khóc nức nở.
Khuôn mặt của Thẩm Thanh Ca không cảm xúc để cho bà ta ôm mình, ở trong lòng điên cuồng mắng to.
Nếu kỹ thuật diễn của bà ta tốt như thế, sao không đi làm diễn viên chứ?
“Tôi không phải con gái của bà, bà đừng có làm loạn ở đây.”
“Đỗ Kỳ Kỳ đã nói cho mẹ biết rồi! Con đừng nói như vậy nữa! Con thậm chí còn không muốn thừa nhận thân phận con gái nhà họ Cố này nữa. Đi, mau cùng mẹ đi gặp em trai con.”
“Đúng vậy, Thanh Ca, cô cũng đừng có làm ra vẻ nữa! Thân phận tiểu thư của nhà họ Cố người khác còn cầu không được nữa là.” Vẻ mặt của Đỗ Kỳ Kỳ hả hê khi người khác gặp chuyện.
“Mau buông tay tôi ra!”
Đồng Kim Hoa biết Thẩm Thanh Ca không muốn hiến tủy, nên bà ta nắm chặt cổ tay cô không chịu buông ra, dẫn cô đi lên trên tầng.
Thẩm Thanh Ca không khỏi tặc lưỡi, lại vẫn là kịch bản như thế!
Làm gì có người mẹ nào cũng cô con gái đã thất lạc nhiều năm vừa gặp lại nhau, đã đưa người vào phòng chăm sóc đặc biệt CPU chứ!
Đúng là không biết ở đời trước là do cô quá ngu ngốc hay là Đồng Kim Hoa quá ngốc, mà cô lại thực sự tin tưởng nhà họ Cố sẽ đối xử tốt với cô.
“Mau buông tay ra! Nếu bà còn không chịu thả tay tôi ra tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
Đỗ Kỳ Kỳ đạo đức giả nói xen vào: “Thanh Ca, cô không phải là không muốn cứu em trai mình chứ? Mạng sống của cô là do cha mẹ ban cho, vì thế cô phải báo đáp lại bằng cách cứu giúp em trai mình! Chưa kể đến việc em trai cô lại mắc bệnh nặng như thế.”
Những lời vừa mới nói ra đã khiến cho những bệnh nhân đang đứng ở hành lang không hề biết được chân tướng cảm thấy sửng sốt.
“Ngay cả em trai ruột thịt mà cũng không muốn cứu, thật máu lạnh!”
“Loại người này sinh ra cũng vô ích! Đồ sói mắt trắng!”
Đồng Kim Hoa biết dư luận đang đứng về phía mình, lại càng trở nên kiêu ngạo chỉ vào Thẩm Thanh Ca nói: “Con rốt cuộc có đi hay không? Con không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?”
“Tôi vì sao phải cảm thấy cắn rứt lương tâm? Bà sinh tôi ra nhưng không hề nuôi dưỡng tôi một ngày nào, bà không sợ trời phạt sao?” Thẩm Thanh Ca lạnh lùng hỏi.
“Bà lạc mất tôi nhiều năm như thế nhưng phải đến tận năm ngoái khi nghe tin phải có người hiến tủy để cứu sống Cố Kỳ Lân, bà mới phái người đi tìm tôi! Bà khiến cho tôi phải trở thành trẻ mồ côi, không nhà không cửa 18 năm trời, bà có tư cách gì để nói tôi?”
Khi những bệnh nhân trên hành lang nghe thấy điều này, bọn họ đều đồng cảm cho Thẩm Thanh Ca.
“Chẳng trách cô ấy không chịu hiến tủy, bọn họ thì có khác gì là người xa lạ đâu!”
“Người nhà này thật ác độc, chắc chắn là trọng nam khinh nữ!”
Đồng Kim Hoa bị mọi người nhìn chằm chằm, không nhịn được mà tức giận: “Nhìn cái gì! Còn không mau cút hết đi!”
Các bệnh nhân sợ hãi, vội vàng trở về phòng bệnh của mình.
“Đỗ Kỳ Kỳ, chúng ta mau kéo cô ta lên đi! Không cần phải cùng loại người vô ơn như thế nói chuyện!”
Đỗ Kỳ Kỳ và Đồng Kim Hoa nắm lấy cánh tay và kéo cô ra ngoài.
Thẩm Thanh Ca bình tĩnh nói: "Tôi chính là cháu dâu của nhà họ Bạc! Đồng Kim Hoa, bà không sợ đắc tội với nhà họ Bạc sao."
"Cái này..." Đỗ Kỳ Kỳ sợ hãi nhìn Đồng Kim Hoa.
"Sợ cái gì? Cô chỉ là một người nhà quê mà thôi! Không quyền không thế như vậy, nhà họ Bạc mới chướng mắt cô!"
Phanh.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh của Khương Lê mở ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận