Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 141 -




Thẩm Thanh Ca lắc đầu, cô lấy ra một con dao gọt trái cây có thể thu nhỏ lại được.
Trong đôi mắt đào hoa của anh hiện lên một tia hắc ám.
Bạc Đình vỗ nhẹ vào lưng cô, gằn từng chữ nói: "Không có việc gì!"
Bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy vải quanh eo anh, tựa đầu vào ngực anh, "Thực xin lỗi, vừa rồi em không nghe lời anh.…… Em không biết…..."
“Tại sao em lại xin lỗi anh? Em không làm gì sai cả! Nếu muốn trách thì trách anh, tại sao lại để em trở về?" Bạc Đình chán nản nói.
Trái tim của Thẩm Thanh Ca dần dần bình tĩnh lại, hai người họ ở chỗ này xin lỗi qua lại làm gì?
“Anh Đình, chuyện đã qua.”
Cô chui ra khỏi lòng ngực anh, một mảng lớn trên ngực Bạc Đình ướt đẫm.
Thẩm Thanh Ca hơi đỏ mặt, cô làm ướt anh.
“Em còn muốn tắm không?” Bạc Đình hỏi.
“Ừm.”
Bạc Đình giúp cô đun lại nước nóng, đổ nước nóng và nước lạnh vào hai cái chậu, sau đó bưng hai cái chậu vào phòng ngủ, "Em mau lau người đi, ổ khóa nhà gỗ bị hỏng rồi."
Thẩm Thanh Ca chậm rãi thở ra một hơi, ánh mắt nóng bỏng nhìn anh chằm chằm, "Anh đừng đi."
“Anh xem em lau người sao?” Anh nghịch ngợm hỏi.
Cô cúi đầu không đáp.
Nếu nói không sợ thì là giả, hiện tại cô đều đã có bóng ma.
Bạc Đình lỗ tai đỏ bừng, tự giác đi ra ngoài cửa, đóng cửa lại, "Anh đứng ở bên ngoài."
Cô cởi khuy áo sơ mi, không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì nên lo lắng gọi: “Anh Đình….…”
“Anh Đình! Bạc Đình!”
“Anh ở đây.” Anh khàn giọng nói, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, “Anh vừa đi châm một điếu thuốc.”
Thẩm Thanh Ca ngay lập tức cảm thấy thoải mái khi nghe thấy giọng nói của anh, cô bắt đầu kỳ cọ nhanh chóng.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô thay một chiếc áo sơ mi trắng và mặc quần vào.
Bạc Đình đi vào bưng nước ra ngoài đổ, Thẩm Thanh Ca nắm lấy góc áo của anh và đi theo phía sau anh mà không dừng lại.
Chiếc áo được kéo để gió lọt vào, lộ ra một mảng lớn ở eo, chiếc áo được giữ chặt trong đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn.
Anh muốn nói nhưng lại ngượng ngùng không dám nói.
“Ngủ đi, anh đổi cửa cho em.” Anh đã tìm được tấm ván cửa, đinh và những thứ khác.
“Anh ở lại với em.” Cô biết mình nhát gan.
Bây giờ nghĩ lại cô vẫn cảm thấy sợ hãi!
Nếu Bạc Đình không đến, cô cũng sẽ không có việc gì, nhưng cô sẽ giết người.
Anh nhìn cô mềm mại, trắng nõn, dịu dàng, nhỏ nhắn, giống như một con mèo con bị bỏ rơi.
Bạc Đình ẵm cô lên, cởi giày và đặt cô lên giường.
Cô trừng mắt nhìn anh, mi mắt tựa hồ không sợ mỏi, không chớp một cái.
Anh ngồi ở mép giường, bất đắc dĩ cười một tiếng, "Anh sẽ không đi."
Lúc này Thẩm Thanh Ca mới nhắm mắt lại, cô nhẹ nhàng nói: "Ngày mai em sẽ trở lại bình thường, em sẽ không như thế này mãi…..."
“Em dính anh, anh thích.”
Khóe miệng cô nhếch lên hài lòng, nét mặt vốn căng thẳng đề phòng giờ đã thả lỏng, "Anh thích cái gì?"
“Em.” Tai Bạc Đình lại đỏ bừng.
Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Ca bị đánh thức bởi tiếng ồn lách cách lang cang.
Cô mặc quần áo và đi ra ngoài, thì thấy những người xây nhà hôm nay đã đến rất sớm!
Tất cả đang xây tường ngoài sân, lắp cổng, trát xi măng…....
“Thanh Ca, cô yên tâm, chúng tôi sẽ nâng bức tường lên thêm một mét cho cô."
“Cánh cổng này dày đến mức kẻ trộm cũng không cạy ra được!"
Thẩm Thanh Ca trong lòng cảm thấy ấm áp.
Hoàng Tam và mấy tên đàn cũng đi tới, bọn họ bưng một sọt táo, "Chị dâu, chúng tôi mua cho chị mấy thứ này, chị đừng sợ."
“Đây.” Hoàng Tam còn đưa cho cô một túi bánh lưỡi bò mua ở Cung Tiêu Xã.
“Cảm ơn!" Thẩm Thanh Ca rất cảm động, "Anh Đình đâu?"
Mấy tên đàn em lộ ra ngượng nghịu.
Đột nhiên, mấy người cảnh sát mang dì Vương và Bạc Đình đi vào sân.
“Cảnh sát đồng chí! Chính là Bạc Đình phế đi chồng tôi ô ô….. Chúng tôi vẫn chưa có con, bây giờ chồng tôi lại bị phế đi, sau này làm sao có con nữa?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận