Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 222 -




Thẩm Thanh Ca mở cửa, "Anh Đình, có đẹp không?"
Bạc Đình nhìn thấy cô mặc một chiếc váy, mặc dù là màu đen nhưng lại đẹp và bí ẩn không thể giải thích được.
Một phần cánh tay trắng nõn của cô lộ ra, cả bắp chân cũng lộ ra, chiếc váy đung đưa trong gió khiến lòng người xao xuyến.
Mắt anh đỏ lên và tim anh đập nhanh.
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô mặc váy.
“Thật đẹp.” Bạc Đình khàn giọng nói.
“Em đã nói là đẹp, mà anh không tin em!" Thẩm Thanh Ca không cấm lải nhải với Bạc Đình.
Gu thẩm mỹ của thẳng nam thực sự là không nỡ nhìn thẳng!
Trong mắt anh, chỉ có xanh, đỏ, mấy màu loè loẹt mới đẹp.
Sau khi rửa sạch tay, Bạc Đình đi theo cô vào phòng ngủ.
“Anh đi vào làm gì? Em muốn thay đồ." Cô đẩy nhẹ anh.
Giọng anh khàn khàn nói: "Không cần thay."
Một giây sau, tay anh đặt lên eo cô, anh ôm cô lên rồi đặt xuống giường.
“Đang buổi trưa……” Cô ngại ngùng nói.
“Ừm.”
“Em đi nấu cơm……”
“Em không cần nấu, lát nữa chúng ta đến nhà A Hổ ăn cơm.” Anh cúi người, dùng môi chặn lại lời nói của cô.
Thẩm Thanh Ca nắm lấy cổ tay áo của anh và ngoan ngoãn hợp tác.
Đến nhà A Hổ ăn cơm không phải là lời nói suông….. Bạc Đình nhất định có chuyện muốn hỏi A Hổ.
Mãi một lúc lâu sau, trong phòng mờ mịt ái muội mới tiêu tán.
Thẩm Thanh Ca thay lại chiếc áo sơ mi trắng, cô ném chiếc váy nhăn nheo cho Bạc Đình, "Anh giặt sạch và ủi lại cho em."
“Ừ.” Khuôn mặt lạnh lùng của anh bây giờ được thay thế bằng nụ cười tươi.
Cô giả vờ tức giận và muốn học cọp mẹ phát uy một chút, chỉ là cái bụng của cô không hợp tác kêu lên.
“……” Người phụ nữ nào đó đỏ mặt.
Bạc Đình véo má của cô, "Đi thôi, đi ăn ké cơm."
“Ừm.”
Anh nắm tay cô, "Không thể làm A Hổ vẫn luôn ở nhà chăm sóc con cái. Hoàng Tam thấy mấy ngày nay Xuân Hoa nhân lúc Lê Hoa không có ở nhà liền tới cửa, ở một ngày không rời đi..... "
Thẩm Thanh Ca ngay lập tức hiểu ý của anh, "Anh sợ rằng A Hổ và Xuân Hoa……”
Bạc Đình lạnh lùng gật đầu.
Anh ghét những người không chung thủy……
Khi đến nhà A Hổ, cổng đã mở rộng.
Khung cảnh trong sân hoàn toàn khác với những gì tưởng tượng.
Quần áo được treo ngay ngắn trên dây phơi quần áo, sàn nhà được quét dọn sạch sẽ.
Hai đứa trẻ đang chơi với Xuân Hoa.
“Dì nhỏ, cháu còn muốn ăn kẹo."
Xuân Hoa âm thầm liếc thằng bé một cái, từ trong túi móc ra một viên kẹo, "Mẹ cháu cũng thật là, chỉ biết vào thành chơi, cũng không nỡ mua kẹo cho các cháu."
Hai đứa trẻ ngửa cổ nhìn chằm chằm vào Xuân Hoa, ánh mắt tất cả đều là đường.
Xuân Hoa cười: "Ha ha, các cháu thích dì nhỏ hay thích mẹ hơn? Nói đúng, dì nhỏ sẽ cho các cháu kẹo."
“Cháu thích dì nhỏ.” Đứa bé vội nói.
“Ha ha ha, ở trước mặt cha các cháu phải nói như vậy, hiểu không?” Xuân Hoa đưa kẹo cho bọn nhỏ, “Chỉ có một viên kẹo thôi, chia cho nhau đi.”
Khi Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình nhìn thấy cảnh này, sắc mặt bọn họ tối sầm lại.
Đứa trẻ tầm năm sáu tuổi là giai đoạn cần được dìu dắt, một khi bị người có tâm lợi dụng, thật dễ dàng nghĩ người có sữa là mẹ của mình.
Nếu cứ tiếp tục như vậy trong một thời gian dài, Xuân Hoa có phải lại tẩy não hai đứa trẻ không?
“Xuân Hoa, Tần Thiết Ngưu không cần cô nữa, cho nên coi tới câu dẫn anh rể mình?” Thẩm Thanh Ca mỉa mai nói.
Xuân Hoa bị chọc trúng tâm tư cũng không bực bội, "Tôi giúp chị tôi chăm sóc hai đứa nhỏ, chị của tôi cảm kích tôi còn không kịp! Chị dâu, chị suy nghĩ nhiều rồi."
“Vậy thì cô có dám nói cho Lê Hoa nghe những gì cô vừa nói không?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
Thấy nói không lại cô, Xuân Hoa liền hướng về phía bếp gọi: “Anh rể, anh rể……”

Bạn cần đăng nhập để bình luận