Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 265 -




“Thanh Ca, cô cũng đã mười tám tuổi, lại còn lập gia đình rồi, cô đi học làm gì nữa?"
“Đúng vậy! Cô đang lãng phí tiền! Hãy nghe lời chả tôi, mau lấy lại học phí đi và sinh cho Bạc Đình một đứa con càng sớm càng tốt. Một khi cô có con, thì có rất nhiều thứ cần phải dùng đến tiền!"
Thẩm Thanh Ca cũng biết là bọn họ có ý tốt, chỉ là bọn họ đã bị tư tưởng phong kiến ​​đầu độc quá sâu.
Cô mỉm cười nói: "Bạc Đình cũng không cảm thấy đó là lãng phí tiền bạc. Tôi cũng thích đi học. Dì, các người yên tâm đi, tôi sẽ không trì hoãn việc cho heo ăn đâu."
Lời này có nghĩa là là, chuyện của nhà chúng tôi, các người không cần quản.
Hai người dì nghe vậy đành phải im lặng.
Bên ngoài trang trại chăn nuôi, Bạc Đình đang đợi Thẩm Thanh Ca.
Đột nhiên, một mảnh giấy gấp lại như phong bì rơi từ túi sách xuống đất.
Bạc Đình cúi xuống nhặt lên nhìn, sắc mặt chợt tối sầm lại.
Trên giấy có vẽ một trái tim lớn, không cần nhìn cũng biết nội dung bên trong là gì.
Anh đen mặt mở nó ra xem, liếc nhìn một cái rồi dùng diêm đốt nó!
Sau đó, anh cảm thấy không yên tâm, liền lục trong túi sách của cô và tìm thấy bảy, tám bức thư tình trong túi sách.
Anh đốt hết tất cả các bức thư!
Bọn họ là cái thá gì chứ, mà dám mơ tưởng đến vợ của Bạc Đình anh.
Thẩm Thanh Ca từ trong trang trại chăn nuôi đi ra, “Sao lại có mùi như cái gì bị cháy vậy?”
Trên đường về nhà, Bạc Đình nói: “Anh vừa nhìn thấy rất nhiều bức thư tình trong túi sách của em, anh đã lấy hết ra đốt đi…”
Sau đó anh lại nói thêm: "Anh không có lục lọi đồ đạc của em, tại bức thư tình rơi ra ngoài, nên anh mới nhìn thấy..."
Cô có hơi ngạc nhiên, chắc chắn có người đã nhét nó vào túi sách khi cô đi vệ sinh.
“Ồ.”
Bạc Đình hơi quay người lại, liếc nhìn cô: "Ồ là có ý gì? Em không còn gì để nói với anh à?"
“Là do bọn họ lén bỏ vào túi sách của em khi em không chú ý..."
Anh cười nhạt: “Anh biết.”
“Vậy anh còn sợ em sẽ trách anh khi anh đốt thư tình của em sao?” Cô mỉm cười, “Em không có hứng thú với thư tình do người khác viết.”
“Vậy em có hứng thú với thư tình do anh viết không?” Anh hỏi lại.
Cô nhéo eo anh, nói: "Đừng hỏi."
Điều này khiến cô nhớ đến việc Bạc Đình theo đuổi cô ở đời trước.
Khi đó cô đã là giáo viên tiểu học, Bạc Đình cố tình chọn một ngày mưa để đợi cô ở cổng trường sau giờ làm và tặng hoa hồng cho cô.
Cả người anh ướt như con gà rớt vào nồi canh vậy, anh trông giống như... đầu óc không được bình thường...
Theo như những gì thư ký của anh nói, anh học được điều đó từ việc xem phim thần tượng, nghe nói con gái thời nay thích đàn ông bị ướt dưới mưa...
Sau khi nghe xong điều này trên mặt cô toàn là dấu chấm hỏi, nhưng vì mặt mũi của Bạc Đình nên cô vẫn nhận hoa hồng.
Nhưng Bạc Đình còn không có vui vẻ được vài giờ, cô đã đến công ty của Bạc Đình và trả lại hoa hồng cho anh.
Nhưng Bạc Đình lại âm thầm ở trong lòng lên kế hoạch, anh sẽ không viết những bức thư tình sến súa như vậy.
Về đến nhà, cô liền về phòng làm bài tập.
Không cần làm việc nhà, không cần nấu ăn...
Cô cảm thán ở trong lòng rằng đời này cô thật may mắn khi gặp được Bạc Đình.
Ở phía bên kia, Bạc Đình đi đến nhà Hoàng Tam.
Anh lấy từ trong túi ra một xấp tiền và nói: “Giúp tôi mua mấy thứ mà con gái thích.”
Hoàng Tam không nói nên lời, "Làm sao em biết được con gái thích cái gì?"
A Long tình cờ đưa Hoàng Anh về nhà, anh ta nghe vậy liền tiếp lời: “Các cô gái ở thành phố Thượng Hải thích chơi mạt chược, mua quần áo và uống cà phê…”
Bạc Đình hừ lạnh, dường như Thanh Ca không biết chơi mạt chược, còn về việc mua quần áo... anh có gu thẩm mỹ không tốt, chắc chắn Thanh Ca sẽ không thích loại vải anh chọn.
“Cứ đưa tiền cho cô ấy đi. Ai lại không thích tiền chứ? Em nghĩ cô ấy thích tiền!" Hoàng Tam nói.
“Nếu tôi mà nghe lời các người, thì cuộc hôn nhân này sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc thôi.” Bạc Đình bực bội rời đi.
Hoàng Tam dường như đã bị oan, anh ta nhìn Hoàng Anh và A Long, "Tôi nói gì sai sao?"
“Anh, đây chính là lý do tại sao em không có chị dâu." Hoàng Anh nhàn nhạt nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận