Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 409 -




Đại khái cô đã đoán ra ý đồ của người kia.
Chắc chắn điểm thi của người nọ quá thấp, không thể khoe ra, cho nên mới lấy phiếu điểm của cô.
Thật ra cô cũng không ngại cho mượn phiếu điểm, cũng không biết điểm sẽ ảnh hưởng đến việc đăng ký nguyện vọng của cô hay không!
Hai người lập tức đi về phía phòng thường trực.
Tới nơi, Bạc Đình tối sầm mặt, lạnh lùng hỏi: “Các anh đã nhận được phiếu điểm của vợ tôi chưa?”
Công nhân viên chức đứng lên theo bản năng, “A, đúng rồi, vừa rồi Triển Nhan đã tới! Cô ấy nói hai người là bạn, nên cầm giúp các người.”
Trên mặt Bạc Đình phủ lên một tầng sương lạnh, cả người tản ra hơi thở thô bạo.
Đúng là không sai, bắt nạt người, bắt nạt đến người của anh.
Anh nắm tay Thẩm Thanh Ca, dáng vẻ không được xía vào, “Đi thôi!”
“Anh Đình, anh cũng đừng quá tức giận. Thật ra gọi điện thoại tra hỏi điểm số cũng được…” Cô bị dọa đến mức trái tim nhảy thình thịch.
Anh gằn từng chữ một nói: “Dám bắt nạt người của anh… Chán sống.”
“…”
Thẩm Thanh Ca cảm thấy mình như đứa trẻ ngoan bị đứa trẻ hư bắt nạt! Phụ huynh dẫn cô tới tìm ba mẹ của đứa trẻ hư tính sổ!
Bọn họ tới nhà ngang của lãnh đạo ở.
Bạc Đình hỏi vài người rồi tìm tới nhà Triển Thiên.
Lúc này, ở trong nhà, Triển Thiên bật nhạc trên radio to đùng, mặt cũng sắp cười thành hoa, quơ chân múa tay.
“Ha ha ha… Thế mà con lại thi được hơn bốn trăm điểm! Có thể thi đậu đại học Thượng Hải rồi!”
“Triển Nhan nhà ta giỏi quá! Đừng nhìn ngày thường thi một hai trăm, hoá ra là tích cóp dành hết cho kỳ thi đại học.”
Triển Nhan chột dạ nói, “Dạ… Đúng vậy.”
“Triển Nhan! Cha sẽ đi gọi điện thoại mời bạn học, giáo viên của con tham gia tiệc mừng con thi đậu! Chúng ta đi tiệm cơm quốc doanh ăn uống thỏa thích đi!”
“Đừng! Cha, như vậy quá phô trương…”
Mẹ Triển Nhan ngồi không yên, bà ta vui mừng ôm Triển Nhan, “Mời khách đi! Mời Thẩm Thanh Ca kia đến nhìn xem, mấy ngày thi đại học xem cái vẻ thần thánh đó của cô ta kìa! Cô ta có thi được cao như con không?”
“Dạ…” Lưng Triển Nhan không ngừng đổ mồ hôi.
Thùng thùng!
Cửa bị gõ vang.
Triển Thiên vừa mở cửa đã thấy khuôn mặt lạnh lẽo của Bạc Đình.
“Bạc Đình, cậu tới đúng lúc lắm! Buổi tối tôi mời tất cả mọi người ở phòng thiết kế đi ăn ở tiệm cơm quốc doanh! Cậu phải mang theo người nhà đó.” Ông ta vỗ bờ vai của anh.
Bạc Đình làm như ngại dơ, nghiêng bả vai đi.
Bây giờ Triển Thiên vui mừng quá đỗi, không rảnh so đo với Bạc Đình.
Thẩm Thanh Ca thấy phiếu điểm trong tay ông ta, 430 điểm, ngay lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Cô thi cũng không tệ lắm.
“Ha ha ha, tôi vui chết mất, hai người mau vào ngồi đi.” Triển Thiên kéo hai người bọn họ vào cửa.
Hai người vừa vào, trong nháy mắt, khuôn mặt Triển Nhan đỏ lên.
“Suýt chút nữa thì quên hỏi, Bạc Đình, vợ cậu thi thế nào?” Triển Thiên vừa pha trà vừa nói.
“Thi được 430 điểm.” Bạc Đình gằn từng chữ một.
Mỗi một chữ của anh đều đánh thẳng vào trái tim của Triển Nhan.
Không ngờ bọn họ biết nhanh như vậy!
“Trùng hợp quá, con gái tôi cũng thi được từng ấy điểm.” Triển Thiên lấy phiếu điểm ra cho bọn họ xem.
Bạc Đình lấy một tờ giấy từ trong túi ra, ném xuống đất, “Chỉ sợ không khéo, đây mới là điểm của con gái nhà các vị.”
Triển Thiên cúi đầu, nhìn điểm số trên mặt đất, trái tim như sắp nứt ra!
101?
“Bạc Đình, cậu nói cái gì vậy? Con gái của tôi thi được bao nhiêu điểm, sao cậu biết được?” Mẹ của Triển Nhan xoa eo mắng to.
Thẩm Thanh Ca châm chọc nói, “Nhớ không lầm thì, ngày thi đại học, các người còn xin tôi cho chép bài thi! Nói sau khi xong việc có thể cho tôi hai ngàn đồng!”
“Chúng tôi chưa từng nói thế!” Mẹ Triển Nhan chột dạ.
Triển Nhan hét lớn: “Các người đi đi! Cha, đuổi bọn họ đi! Bọn họ chỉ ghen tỵ với con thôi!”
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Vẻ mặt Triển Thiên từ vui sướng trở nên thất vọng.
Ông ta tựa hồ đã tin lời Bạc Đình nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận