Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 382 -




Bạc Đình nhíu mày, ánh mắt như muốn nói có chuyện gì.
Cha Vương cười: “À, cậu đừng hiểu lầm. Tôi có việc muốn nhờ cậu!”
“Không rảnh.” Bạc Đình nói một cách vô tình.
Thẩm Thanh Ca vỗ nhẹ vào cánh tay anh.
Tại sao người này lại luôn để mặt lạnh với tất cả mọi người ngoại trừ cô vậy?
Tốt xấu gì lần trước Vương Tiểu Bảo cũng đã cứu cô, sao anh có thể hung dữ như vậy?
Bạc Đình nhận được tín hiệu từ Thẩm Thanh Ca, lúc này mới sửa lại giọng điệu: “Có chuyện gì vậy?”
Lúc này cha Vương mới hiểu được, anh bạn này, hóa ra cũng chỉ là một người bị vợ quản.
Ai nói đều không nghe, chỉ nghe lời mỗi cô gái nhỏ này.
“Bạc Đình, là thế này, thành phố Thượng Hải chuẩn bị kế hoạch phát triển nhà máy ô tô của chúng tôi và sau này sẽ để chúng tôi sản xuất phụ tùng, lắp ráp xe tải và ô tô. Trong nhà máy của chúng tôi có một số sư phụ thông thạo về xe tải, nhưng không ai biết về ô tô..."
“Đây là cơ hội ngàn năm có một, nếu nhà máy ô tô phát triển, huyện thành của chúng ta sẽ có tiền!”
Bạc Đình lạnh mặt hỏi: “Liên quan gì đến tôi?”
“Cậu biết Vương Quý không? Chúng tôi mở cuộc họp trong xưởng, thời điểm không tìm được hướng giải quyết, cháu trai của tôi Vương Quý đã nói nó quen biết một người tên Bạc Đình, nói Bạc Đình rất giỏi lắp ráp xe, có thể vẽ ra sơ đồ xe máy trong vài phút.” Cha Vương cười.
Vẻ mặt của Bạc Đình lạnh lùng, không kiên nhẫn nói: “Vợ tôi sắp thi đại học, tôi không có thời gian làm mấy chuyện lung tung rối loạn này.”
“Thanh Ca thi đại học là việc của Thanh Ca, có liên quan gì đến cậu? Chàng trai này, nếu cậu có thể đến xưởng của chúng tôi làm kỹ sư thiết kế, trong tương lại tiền đồ của cậu chắc chắn rộng mở. Chưa kể lương cao, ngồi trong văn phòng, lại được cấp một căn nhà, đợi đến lúc cậu lớn tuổi rồi, có khả năng cao cậu sẽ được chuyển đi nơi khác làm xưởng trưởng.”
Bạc Đình ngồi lên xe đạp, không khách khí nói: “Ông tự ăn cái bánh ông vẽ ra đi! Tôi phải lo cho vợ tôi thi đại học."
“Haizz, Bạc Đình, nếu cậu không gia nhập nhà máy của chúng tôi, cậu sẽ là tội nhân trong huyện của chúng ta! Huyện của chúng ta khó lắm mới có cơ hội phát triển, nhưng cậu lại không nắm lấy. Cậu không tiếp nhận, có phải là chẳng có nghĩa khí không?” Cha Vương bắt đầu nói đạo lí, lì lợm la liếm.
Thẩm Thanh Ca bật cười, người đã lớn tuổi như thế này rồi, vì lôi kéo được Bạc Đình mà ăn nói khép nép, lì lợm la liếm.
“Anh Đình, anh xem có thể giúp chú Vương được không.” cô giật nhẹ góc áo của anh.
Anh trừng đôi mắt đào hoa lên nhìn cô: “Nếu anh tới xưởng làm, vậy em phải làm sao đây?”
Cha Vương nhân cơ hội nói: “Chúng ta có thể chờ! Chờ Thanh Ca thi đại học xong, cậu liền tới xưởng đi làm! Nhà máy của chúng tôi sẽ bảo dưỡng xe tải và rửa xe miễn phí cho cậu!”
“Chú Vương, chú đừng kỳ vọng quá nhiều vào Bạc Đình. Có lẽ anh ấy không hiểu nhiều về ô tô đâu.” Tuy rằng Thẩm Thanh Ca cũng rất tin tưởng Bạc Đình, nhưng không thể không giội một gáo nước lạnh.
Không thể nói quá hoàn hảo!
Cha Vương xua tay nói: “Không sao, biết lắp ráp và sản xuất xe vận tải là tốt rồi.”
Bạc Đình liếc nhìn cha Vương một cái, sau đó ngồi lên xe đạp rời đi.
“Này, cậu còn chưa nói cho tôi biết địa chỉ liên lạc của cậu đâu?” Cha Vương từ phía sau hét lên.
Bạc Đình lười phản ứng lại.
Trên đường, Thẩm Thanh Ca tò mò hỏi: “Anh Đình ca, anh biết lắp ráp xe hơi nhỏ?”
“Lúc đi huyện Châu có lắp ráp qua, rất đơn giản.” Bạc Đình nhàn nhạt nói.
Trong mắt cô có những ngôi sao nhỏ, cô càng sùng bái Bạc Đình hơn.
Một đôi bàn tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy eo Bạc Đình: “Anh thật lợi hại.”
“Em muốn cho anh vào xưởng làm việc hả?” Bạc Đình hỏi.
Tất nhiên cô không muốn thay đổi quỹ đạo cuộc đời của Bạc Đình, nhưng cô phải tôn trọng sự lựa chọn của Bạc Đình.
Nhưng dường như Bạc Đình rất thích xe cộ.
“Em đều nghe anh!”
“Trong xưởng thì có cái gì tốt? Anh sẽ không thể kiếm được nhiều tiền như bây giờ. Nếu anh làm việc cho người khác, anh sẽ phải làm thuê cả đời!” Bạc Đình bình tĩnh nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận