Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 509 -




“Gọi cô ấy là dì!” Anh nghiến răng nghiến lợi nói.
Lúc này bé trai mới phản ứng lại, cậu bé cười ha ha, “Anh, em tìm chị.”
Lúc này Bạc Đình mới đi vào gọi người.
Khi Thẩm Thanh Ca tới, nhìn thấy bé trai phơi nắng đến đen cả da, buồn cười nói, “Em đứng ngoài nắng không sao chứ?”
“Không sao! Chị, chị nhìn đống cua này xem có vừa lòng không! Nếu chê ít hoặc là nhỏ, em có thể bớt tiền.” Cậu bé chân thành nói.
Cua và cá nhỏ ở trong sông căn bản không cần tiền, cậu ấy chỉ bắt chơi, thế mà chị gái xinh đẹp này lại cho cậu ấy hai đồng tiền, đối với cậu ấy mà nói đúng là một số tiền khổng lồ!
Cô nhìn lướt qua, cua ít nhất cũng chục con, mỗi một con đều to như bàn tay người trưởng thành, như vậy đủ rồi.
“Chị rất hài lòng! Em tên là gì? Về sau chị đều sẽ mua cua của em.”
“Em kêu Tạ Dương!” Tạ Dương lộ ra nụ cười nhiệt tình.
Thẩm Thanh Ca nghe thấy cái tên này cảm thấy rất quen tai, chỉ là trong chốc lát suy nghĩ không ra.
Bạc Đình lấy cái chậu từ trong tay cậu bé, mang cua đổ vào chậu lớn trong nhà, sau đó trả chậu cho cậu bé.
“Chị, cua của em đáng giá nhiều tiền như vậy à?” Tạ Dương vẫn có chút lương tâm bất an.
“Đương nhiên rồi! Hơn nữa cua càng lớn càng đáng giá, cua lớn ở Cung Tiêu Xã một cân một đồng sáu đó.”
Tạ Dương tự hỏi, trong mắt phát ra ánh sáng sáng rọi, “Cảm ơn chị! Về sau em tới mỗi nhà mỗi hộ bán cua, em trai em gái có thể đi học rồi.”
Nói rồi, cậu bé hưng phấn chạy về nhà.
“Nhà bọn họ không có người lớn à? Làm việc gian khổ như vậy.” Thẩm Thanh Ca khép cửa lại nói.
“Hình như không có người lớn thật! Mỗi ngày nó bắt một ít cá tôm đưa hàng xóm, mang em trai em gái đến nhà hàng xóm ăn cơm.”
Thẩm Thanh Ca nhướng mi, “Câu chuyện này sao lại nghe quen tai như vậy?”
Trong nháy mắt, cô nghĩ đến thứ từng đọc ở trên báo chí!
Trùm thuỷ sản đó.
Trùm thủy sản tuổi trẻ tài cao của thành phố Thượng Hải trong tương lai!
“Có phải cậu bé tên Tạ Dương không? Dương trong biển cả?” Cô kích động đến nỗi muốn nhảy dựng lên.
Phát tài! Phát tài!
Đến lúc đó cô phải nhập cổ với Tạ Dương!
Bạc Đình đen mặt, anh kéo cô vào trong lòng ngực, “Phản ứng của em như vậy là sao? Tạ Dương khiến em thích như vậy à?”
“Cậu bé mới mười mấy tuổi! Sao em có thể thích một đứa trẻ?” Lúc này cô mới ý thức phản ứng của mình đúng là có hơi thái quá.
“Em mới bao lớn? Thanh Ca?” Con ngươi của anh buồn bã.
Lúc này Thẩm Thanh Ca mới nhớ tới, bây giờ mình cũng mới mười chín tuổi.
Cô nâng mặt anh lên, hôn cằm anh, “Em chỉ thích anh Đình! Em chỉ cảm thấy Tạ Dương rất nỗ lực, đồng tình với cậu bé.”
“Anh cũng nỗ lực, em đồng tình thì đồng tình anh này.”
“Sao anh cứ hở ra là tranh giành tình cảm thế? Hơn nữa anh cũng không phải rất cần người đồng tình.” Cô thật sự không có cách nào đồng tình với Bạc Đình.
Đời này trên cơ bản anh cũng chưa từng nghèo bao giờ.
Đi đến nơi nào cũng có anh em nghe anh chỉ huy, hô mưa gọi gió, tác oai tác phúc.
Bạc Đình nhíu mày tự hỏi, “Cái kia vương bát đản cha ngoại tình lúc anh mười mấy tuổi, anh không đáng thương à?”
“Cha mẹ em còn lạc mất em đấy. Cha anh đã tính không tồi! Tạ Dương còn không có cha mẹ đó.”
Bạc Đình: "…"
Thôi được rồi!
Đúng là anh không được coi là thảm thương.
Bạc Đình hôn lên trán cô một cái, “Về sau anh sẽ đau lòng em!”
“Anh đã rất đau lòng em rồi!”
Coi kéo anh đi vào phòng ngủ, để anh ngồi trên bàn học.
“Anh an tâm đọc sách đi, em làm đồ ăn ngon cho anh.”
Bạc Đình không yên tâm hỏi: “Em biết xử lý cua không?”
“Biết!” Cô gật đầu chắc nịch.
Tới phòng bếp, nàng đem con cua xử lý sạch sẽ sau đó mỗi cái cắt thành hai nửa, lúc sau để vào nước cốt lẩu, hành, tỏi, gừng…
Chỉ chốc lát sau, mùi hương cua sốt cay đã bay ra.
Cô nhịn không được cầm một con ăn, gạch cua thơm nức, thực ngon miệng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận