Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 820 -




Khi Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình về nhà vừa lúc đi ngang qua ga tàu hỏa, bọn họ mua một tấm vé xe lửa.
“Nếu không thì em đi cùng anh? Trước đây anh từng đồng ý mang em đi ngắm biển.” Anh nắm tay cô.
Cô lắc đầu, “Em còn phải thi cuối kỳ.”
Anh xoa xoa đầu cô, “Anh chắc chắn sẽ không nuốt lời.”
“Em biết.”
Trở lại ngõ nhỏ, Tạ Dương đang xách một thùng cá lớn trở về, “Chị, mọi người lại đi ra ngoài chơi à.”
Thẩm Thanh Ca cười nói: “Đi nhà ga mua vé, không đi chơi.”
Tạ Dương hứng thú, “Anh, có phải anh lại muốn đến phía nam hay không? Phía nam có rất nhiều biển đúng không?”
“Em cũng định đến phía nam?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
Cậu ta lắc đầu, “Sắp ăn tết, em trai em gái mới học tiểu học, bây giờ em chưa thể đi được! Chờ bọn nó học cấp hai, em sẽ đi xem.”
Cô tự hỏi trong chốc lát, “Em không nhất thiết phải đến phía nam, Thành phố Thanh Sơn cũng có biển, ngồi xe lửa từ thành phố Thượng Hải phỏng chừng sẽ đến trong vòng 3 ngày.”
“Thành phố Thanh Sơn?” Tạ Dương chưa từng nghe qua.
“Em có thể đến hiệu sách xem bản đồ, rất gần, nhanh thì nửa tháng là có thể trở về. Hơn nữa hải sản bên kia đều rất rẻ.” Cô giới thiệu.
Hiểu biết của cô đối với Tạ Dương rất ít,
không biết rốt cậu ta làm giàu như thế nào, chỉ có thể cho một chút kiến nghị xuất phát từ góc độ của chị gái.
“Cảm ơn chị, em trở về nói một tiếng với em trai em gái.” Tạ Dương vui mừng khôn xiết, bước đi cũng nhanh hơn không ít.
Bạc Đình ôm eo cô, không mặn không nhạt nói: “Em cũng quan tâm cậu ta quá nhỉ.”
Thật là chua!
Cô nghiêng mặt nhìn anh, “Em không quan tâm anh à? Tương lai chắc chắn Tạ Dương sẽ làm nên nghiệp lớn.”
Trái tim anh lộp bộp một chút.
Sao Thanh Ca nhìn ai cũng cảm thấy tương lai có thể thành công?
Hoá ra anh không phải người tiềm lực duy nhất trong lòng cô.
Môi mỏng của anh nhấp chặt, không khí lập tức trở nên nặng nề.
Về đến nhà, Thẩm Thanh Ca bỏ vé xe lửa vào trong bóp tiền anh.
“Anh Đình, anh có muốn ăn bánh mì hoặc cái gì không? Ngày mai em mua cho anh, có thể ăn trên đường.” Cô hỏi.
Bạc Đình không trả lời, “…”
Lúc này cô mới phát hiện tâm trạng của anh không tốt, “Làm sao vậy? Không phải vừa rồi ở nhà ông nội còn rất vui vẻ sao?”
“Thanh Ca, trước đó em khen anh, cảm thấy anh có thể thành công có phải vì an ủi anh không?” Bạc Đình ngồi trên bàn cô hỏi.
Vẻ mặt cô nghiêm túc như vậy, sùng bái anh như vậy, anh tin là thật.
Kết quả đều là giả…
Thẩm Thanh Ca sờ đầu anh một hồi, tóc của anh hơi dài, nên cắt.
“Không phải an ủi anh, em vẫn luôn cảm thấy anh sẽ trở thành nhà giàu số một!” Giọng nói của cô dịu dàng.
Bạc Đình nghi ngờ: “Nhưng vừa rồi em nói Tạ Dương cũng có thể thành công, có phải tất cả mọi người bên cạnh em đều cảm thấy có thể thành công đúng không?”
Cô gái nào đó rất cạn lời.
Anh đang ăn một loại dấm rất mới!
Thẩm Thanh Ca méo miệng, “Tạ Dương nỗ lực như vậy, tại sao cậu ta không thể thành công? Em cảm thấy Tạ Dương có thể thành công, và chuyện anh có thể thành công, có cái gì mâu thuẫn không?”
“Nhưng em…”
Ánh mắt cô hung ác, “Câm miệng! Đừng nói nữa! Bây giờ anh đi ra ngoài cắt tóc, tóc anh quá dài.”
“Nhưng…” Bạc Đình muốn nói lại thôi, vẻ mặt hung dữ toát ra vài phần ấm ức.
Cô hoài nghi hỏi: “Làm sao vậy?”
“Nhưng như bây giờ… Anh đẹp trai hơn một chút.” Bạc Đình nhỏ giọng nói thầm.
Bây giờ tóc anh rất dài, hơi xoã tung, tóc mái chia ba bảy hơi lộn xộn.
Thẩm Thanh Ca tức giận đến nỗi buồn cười.
Đúng, thẩm mỹ của Bạc Đình không tồi.
Kiểu tóc hiện tại của anh, đúng là đẹp trai hơn so với kiểu đầu nấm.
Nhưng bây giờ là thập niên 80, cơ bản thì đàn ông trên đường đều để đầu nấm, hiếm lắm mới có mấy tên lưu manh vuốt ngược tóc lên, còn sẽ bị người khác chê cười.
Cô nâng mặt anh, vui đùa nói: "Phụ nữ bên ngoài nhiều như vậy, anh đẹp trai như thế, không an toàn cho lắm? Anh xấu một chút, em mới yên tâm.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận