Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 675 -




Người đàn ông xoay người vừa thấy, rõ ràng tuổi tác Trịnh Nga lớn hơn một chút.
Hẳn là rau ngâm của người lớn tuổi hơn sẽ ăn ngon hơn.
“Tôi không mua của nhà các cô nữa!” Người đàn ông đi đến quầy hàng đối diện, “Bà bán cho tôi một lọ đi.”
Trịnh Nga cười hì hì lấy một lọ củ cải, “Lần sau nhớ đến tiếp, tôi tính rẻ cho.”
Thẩm Thanh Ca hận không thể cho Trịnh Nga một cái tát.
Sao hai mẹ con bọn họ cứ như âm hồn không tan thế?
“Chị Thanh Ca, chị nhìn xem! Khách hôm nay cứ bị cướp đi như vậy đó.” Hoàng Anh không cam lòng nói.
Cô lặng lẽ thở dài.
“Thanh Ca, cô sẽ không để ý việc tôi bán đồ chua dưa muối linh tinh chứ? Tuổi tôi lớn, những thứ khác cũng không làm được, chỉ biết làm đồ ăn…” Trịnh Nga bắt đầu giả vờ đáng thương.
Người bán hàng rong khác đều thân thiện nói: “Không đâu! Làm buôn bán ấy mà, khó tránh khỏi làm giống nhau.”
Trịnh Nga gật đầu, tỏ vẻ cảm động đến rơi nước mắt, “Vậy thì tốt! Tôi chỉ sợ Thanh Ca nghĩ nhiều.”
“Đồ chua của tôi mới lấy tới bán không quá ba ngày, bà đã tới bán, cũng là duyên phận.” Thẩm Thanh Ca lạnh lùng nói.
Cô hoài nghi Trịnh Nga vì cướp việc làm ăn của cô mà không từ thủ đoạn!
Chỉ sợ đồ ăn cũng chưa ướp xong, đã vội vã lấy ra bán.
Cũng không biết có vệ sinh hay không, có thể khiến người ta ăn đau bụng hay không.
“Chị Thanh Ca, rượu gạo của chị bán hết rồi, rau ngâm cũng không còn bao nhiêu.” Hoàng Anh nhắc nhở.
Thẩm Thanh Ca cũng không sốt ruột, “Đồ ăn chị còn chưa ướp xong, rượu gạo thì có.”
“Haizz, cứ tiếp tục như vậy, việc làm ăn của chúng ta đều bị cướp sạch.” Hoàng Anh thở ngắn than dài.
Rời đi chợ đen, một chiếc xe hơi nhỏ chặn đường đi.
Cửa xe mở ra, Bạc Dạ đi xuống.
“Mẹ của anh đúng là âm hồn không tan! Đến nơi đây ghê tởm tôi.” Thẩm Thanh Ca châm chọc.
Bạc Dạ bất đắc dĩ thở dài, “Hà tất phải so đo với người lớn trong nhà chứ?”
“Người lớn? Trịnh Nga không được tính là người lớn trong nhà! Nếu bà ta còn dám trêu chọc tôi, tôi không ngại đánh bà ta.”
Bạc Dạ không cho là đúng, “Sao lại đánh? Uổng công cô vẫn là sinh viên Đại học Kinh Hải.”
Thẩm Thanh Ca lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, cô nói cho anh ta biết, cô không nói giỡn.
Về đến nhà, Thẩm Thanh Ca nói chuyện ở chợ đen cho Bạc Đình.
Bạc Đình ngoắc ngoắc cằm cô, cưng chiều nói: “Chợ đen không phải nhà của chúng ta, làm sao bây giờ? Không đuổi được bọn họ.”
“Sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ gặp báo ứng.” Cô bĩu môi.
Vốn là nói bừa một câu, nhưng ai ngờ câu này thành sự thật, ngày này tới rất nhanh.
Một học kỳ đã qua đi hơn phân nửa, trước tiết học, chủ nhiệm lớp phát mấy quyển giới thiệu về du học.
Lớp học chỉ có một phần ba người có thể có được sách giới thiệu này, đến nỗi người thật sự có thể ra nước ngoài chỉ sợ lại càng ít hơn.
Triệu Tiểu Tĩnh cầm quyển sách tỉ mỉ lật xem, “Thanh Ca, mình muốn đi du học với cậu, đáng tiếc là thành tích mình không tốt.”
“Mình không đi du học.” Thẩm Thanh Ca nhỏ giọng nói.
“Tại sao? Cũng không phải nhà cậu không có điều kiện.” Triệu Tiểu Tĩnh kỳ lạ nói.
Cô chỉ cười không nói.
Triệu Tiểu Tĩnh đâm bả vai cô một cái, “Cậu không nỡ xa Bạc Đình? Du học là một cơ hội rất tốt, sau khi du học tầm mắt càng rộng mở, có thể tìm được cơ hội việc làm tốt hơn…”
“Mình không có nhiều lý tưởng khát vọng, căn bản là không nghĩ tới chuyện sau khi du học trở về.” Thẩm Thanh Ca giải thích.
Sau tiết học, chủ nhiệm lớp gọi Lâm Oánh, Thẩm Thanh Ca vào văn phòng nói việc du học ở học kỳ sau.
“Học phí do trường học trả, tới nước ngoài, các em chỉ cần giải quyết sinh hoạt phí là đủ rồi! Nhiều giáo viên đều làm như vậy.”
“Đơn lấy về cho người trong nhà ký tên là được.”
Thẩm Thanh Ca để đơn xin đi du học ở trong túi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận