Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 671 -




Cởi bao tải ra, Thẩm Thanh Ca lập tức hiểu được lời nói của Bạc Đình.
Bao tải có rất nhiều cải trắng, ớt cay, còn có mấy củ cà rốt nho nhỏ.
“Mẹ, mấy đồ này ở đâu ra vậy?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
Khương Lê thẹn thùng cười, “Trong nhà có bảo mẫu, bình thường ở nhà mẹ rất nhàm chán, nên trồng rau ở vườn hoa trong sân.”
“Ngày hôm qua con tặng mẹ mấy bình tương ớt, mẹ muốn cho con chút cải trắng đáp lễ.”
Thẩm Thanh Ca vui vẻ, “Cảm ơn mẹ! Mẹ quả thực là cơn mưa đúng lúc, con đang lo không có đủ rau ngâm đấy.”
“Đây tính cái gì? Chờ mẹ nghiên cứu xong, một mảnh đất kia trồng rau có thể mọc càng nhiều.” Khương Lê rất tự hào.
Vạn Dụ cười nói: “Khương Lê, tôi đưa bà trở về.”
Khương Lê gật đầu.
Nhìn hai người rời đi, Thẩm Thanh Ca nhỏ giọng hỏi: “Hai người bọn họ… Thành không?”
“Mặc kệ đi? Anh không ngăn cản đã là sự hỗ trợ lớn nhất, nếu ông ấy còn trị không được, chỉ có thể nói rằng bản thân vô dụng.”
Cô cảm thấy Vạn Dụ tốt hơn Bạc Thọ Khang một trăm lần.
Mấy ngày nay, mỗi ngày Thẩm Thanh Ca đều sẽ thừa dịp nghỉ trưa đi chợ đen xem xét tình huống.
Có người mua rau ngâm của cô ăn, cô sẽ có cảm giác rất thành tựu.
Bạc Đình cũng ghen ghét, nói rau ngâm có mị lực hơn anh.
Vì thế, giữa trưa, Bạc Đình một hai phải đi chợ đen cùng Thẩm Thanh Ca.
“Anh Đình, thật ra anh không cần đi cùng em, anh không ngủ trưa à?” Thẩm Thanh Ca nắm tay anh.
Anh lắc đầu, “Đã khi nào em thấy anh ngủ trưa?”
Tới nơi, chỉ thấy Hoàng Anh mặt ủ mày ê ngồi xổm ở bậc thang.
“Làm sao vậy?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
Hoàng Anh đi lên trước, chỉ vào quầy hàng đối diện, “Chúng ta bán rau ngâm, đối diện cũng học bán, tức chết đi được. Vốn dĩ cũng không phải đồ kiếm nhiều tiền, bây giờ có người đoạt, việc làm ăn giảm hẳn một nửa.”
Cô thở dài, “Không có cách nào, một loại đồ vật kiếm được tiền sẽ luôn có người bán theo, chỉ có thể dựa vào chất lượng để thắng.”
“Nhưng chúng ta cũng không kiếm được bao nhiêu tiền! Cảm giác bọn họ cố ý! Hơn nữa rất nhiều khách đều cầm bình của nhà chúng ta, đi bên đó mua tương ớt.” Hoàng Anh tức giận đến mức dậm chân.
Bạc Đình đánh giá người ở quầy hàng đối diện, khóe miệng lạnh lẽo giơ lên.
“Là một người đàn ông.” Anh nói sự thật.
Lúc này Thẩm Thanh Ca mới chú ý tới, đúng là một người đàn ông.
Không phải người làm loại rau ngâm này đều là phụ nữ à?
Chẳng lẽ phụ nữ nhà bọn họ phụ trách làm, đàn ông phụ trách bán?
“Phỏng chừng mấy ngày nữa bọn họ cũng sẽ bán rượu gạo!” Hoàng Anh cố ý nói lớn, nói cho đối phương nghe.
Chỉ thấy một người đàn ông đã đi tới, bưng một cái bình lớn, bên trong thật sự tản ra hương rượu gạo.
Hoàng Anh tức giận đến nỗi muốn hộc máu.
Người đàn ông đối diện hờ hững với bọn họ.
“Đừng tức giận! Có tiền kiếm là được, quan tâm làm gì.” Thẩm Thanh Ca chỉ có thể an ủi.
Hoàng Anh rất không phục, cô ấy đi đến đối diện chống nạnh nói: “Các người bán rau ngâm, rượu gạo chúng tôi không ngăn cản, nhưng rõ ràng các người đang bắt chước chúng tôi! Cũng không nói một tiếng? Hơn nữa quầy hàng nhiều như vậy, còn cố ý chọn bán ở đối diện chúng tôi! Ghê tởm ai chứ?”
Thẩm Thanh Ca có chút sợ hãi, cô không muốn Hoàng Anh đánh nhau với người khác ở chợ đen!
Nhưng người đàn ông ngồi trên băng ghế nhỏ, chỉ ngẩng đầu nhìn Hoàng Anh liếc mắt một cái, không có bất kể động tác tiếp theo gì.
Tính tình này quả thực quá tốt!
Hoàng Anh ngây người, sao người đàn ông này không cãi nhau với cô ấy?
Thẩm Thanh Ca ghé bên tai cô ấy, nói: “Được rồi, chị đổi chỗ bán cho em! Em và Cổ Tiểu Liên đổi vị trí, đổi lên phía trước bọn họ.”
“Được!” Hoàng Anh mỉm cười.

Bạn cần đăng nhập để bình luận