Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 920 -




“Không cần từ chức, tôi tin tưởng cậu.” Thẩm Thanh Ca kiên định nói.
Lý Ngọc nhíu mày, “Thật vậy chăng?”
Thẩm Thanh Ca gật đầu, cô phân tích: “Cậu là thiếu gia tập đoàn Lý Thị, căn bản không cần thiết gây lục đục ở công ty nhỏ này của tôi.”
“A, như vậy à.” Lý Ngọc nghe cô phân tích, vẻ mặt có chút mất mát.
Cậu ta còn tưởng rằng Thẩm Thanh Ca tin tưởng con người của mình.
“Tôi hoài nghi là Triệu Hoán, cậu ta với tôi là bạn cùng lớp, gia cảnh rất bình thường, hiện giờ có thể đi siêu xe, chắc chắn không đơn giản.” Lý Ngọc nói thẳng.
Thẩm Thanh Ca gật đầu, “Thật ra lâu nay cậu ta làm khá tốt, không ngờ rằng Triệu Hoán có thể lừa được cả bí thư Vương.”
“Rõ ràng như vậy, bây giờ xem cậu ta có đi hay không.” Bạc Đình chậm rãi nói.
Thẩm Thanh Ca nắm góc áo Bạc Đình, “Thật ra em còn đang do dự muốn mua miếng đất kia hay không, em định chờ bí thư Vương trở về rồi thương lượng. Bây giờ vừa hay, không cần suy xét.”
Anh xoa đầu cô nói, “Đúng vậy, nhờ họa được phúc.”
Lý Ngọc nhìn hai người bọn họ thân mật, đáy mắt nóng lên.
Thịch thịch thịch ——
“Sếp Thẩm… Miếng đất kia bị người khác mua rồi.” Vẻ mặt Triệu Hoán nôn nóng nói.
Người trong văn phòng, nhìn kỹ thuật diễn tinh vi của cậu ta, trên mặt đều lộ ra sự mỉa mai.
“Sếp Bạc và giám đốc Lý đều ở đây à.” Triệu Hoán nở nụ cười vô hại.
Thẩm Thanh Ca thở dài, “Triệu Hoán, vốn dĩ tôi định bồi dưỡng cậu, nhưng cậu không trân trọng!”
“Sếp Thẩm, tôi nghe không hiểu cô đang nói cái gì.” Triệu Hoán vẫn bày ra vẻ mặt vô tội như cũ.
Cô châm chọc cười nói: “Chuyện tới bây giờ, cậu còn giả vờ cái gì?”
Triệu Hoán khựng lại tại chỗ, “…”
“Cậu không nói lời nào, không bằng để cho tôi nói mưu kế của các cậu một chút! Lý Kiều phái cậu tới quyến rũ tôi, để tôi ngoại tình với cậu phải không?” Thẩm Thanh Ca đi thẳng vào vấn đề.
“Đầu tiên là đạt được sự tín nhiệm của bí thư Vương, ở bên người tôi, sau đó muốn nghe trộm cơ mật phải không?”
Sắc mặt Triệu Hoán cứng đờ, “Đàn chị, chị đúng là một bà chủ tốt! Vốn dĩ tôi muốn làm xong chuyện này, chặt đứt với Lý Kiều, tiếp tục cống hiến cho chị. Đáng tiếc, chị quá thông minh.”
“Vốn dĩ Lý Kiều bảo tôi quyến rũ chị, làm chị ngoại tình, đáng tiếc tôi thử rất nhiều lần, một cơ hội chị cũng không chịu cho tôi. Tình cảm của vợ chồng hai người cũng rất sâu đậm đó, tôi từng quyến rũ không ít phụ nữ, chị là người kiên trinh nhất.”
Thẩm Thanh Ca cảm thấy một luồng khí lạnh, quá ghê tởm!
Cô không cần con vịt như cậu ta khen!
“Cậu đúng là vì tiền, không biết xấu hổ. Một thanh niên, xuất thân từ Đại học Kinh Hải, không đường đường chính chính lại theo đường ngang ngõ tắt!” Thẩm Thanh Ca ghê tởm nói.
Triệu Hoán hừ lạnh, “Nếu là tôi có tiền giống Lý Ngọc, tôi cũng sẽ sạch sẽ! Nhưng cha tôi đã chết từ lâu, mẹ tôi bệnh nặng nằm viện, một tháng uống thuốc cũng phải mấy trăm đồng tiền, tôi có thể làm sao bây giờ? Chỉ cần cho tôi tiền, cái gì tôi cũng làm!”
“Cậu còn nói đúng lý hợp tình! Cậu có biết hay không, cậu phạm tội! Đây là tội thương nghiệp! Đủ phán cậu ngồi mấy năm tù!” Thẩm Thanh Ca nói.
“Tôi không sợ!” Triệu Hoán nhún vai, “Các người cũng không có chứng cứ, chỉ bằng dăm ba câu, cho dù là thẩm phán hay là cảnh sát đều sẽ không tin.”
Bạc Đình lấy một cái bút ghi âm từ trong túi ra, ấn một chút, “Phải không?”
Bút ghi âm bắt đầu phát âm thanh từ khi Triệu Hoán vào cửa…
Sắc mặt Triệu Hoán trở nên bất ngờ, từ kiêu ngạo trở nên hoảng hốt.
Thẩm Thanh Ca sùng bái cười nhìn Bạc Đình, đúng là cô không có chuẩn bị gì.
“Anh Đình, anh giỏi quá!” Cô khích lệ.
Khoé miệng Bạc Đình cong lên.
Lý Ngọc đứng ở một bên, cười chua xót.
“Lý Ngọc…” Thẩm Thanh Ca đưa mắt ra hiệu.
Lý Ngọc lập tức bắt lấy Triệu Hoán.
Thẩm Thanh Ca cầm điện thoại, báo cảnh sát.

Bạn cần đăng nhập để bình luận