Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 852 -




Ngày hôm sau, ngay khi một vệt trắng xuất hiện ở phía chân trời thì Bạc Đình đã tỉnh dậy.
Anh nhón chân ra ngoài, sợ làm Thẩm Thanh Ca giật mình.
Bạc Đình nhờ Đào Tử cùng nhau sửa xe.
Anh đã quen với đủ loại thủ đoạn nham hiểm, nên đã mang theo một bộ dụng cụ để trên xe để đề phòng.
Hai người cùng nhau phối hợp, mất hơn một tiếng thì đã sửa xong.
Sửa xe xong, khi Bạc Đình và Đào Tử quay lại, Thẩm Thanh Ca mới vừa tỉnh dậy.
"Em dậy rồi, khi nào chúng ta sửa xe?" Cô hỏi.
Bạc Đình và Đào Tử nhìn nhau, khóe mắt hai người hiện lên nụ cười.
“Không cần sửa nữa, xe sẽ tự phục hồi.” Bạc Đình nói đùa.
Cô ngáp một cái thật dài, biết anh đang trêu ghẹo cô, cũng lười để ý.
Ăn sáng xong, Đào Tử dẫn Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca đến xưởng Hồng Tinh.
“Anh chị, hai người phải nhanh lên! Đừng để bị Xuyên Tử phát hiện.” Đào Tử thúc giục.
Bạc Đình mới cắm chìa khóa xe vào, xe phát ra tiếng động, Xuyên Tử đã lao tới trước đầu xe.
“Ông chủ, các người chuẩn bị đi đâu vậy?” Xuyên Tử cười hỏi.
Thẩm Thanh Ca nói: “ Đi vòng quanh đây.”
Xuyên Tử xuyên qua cửa sổ, liếc mắt nhìn Đào Tử, ”Lẽ nào là Đào Tử đã nói gì đó với hai người sao?”
“.....” Đào Tử có chút chột dạ, ánh mắt né tránh.
“Ông chủ, các người có phải đang tìm nhà xưởng không? Nhà xưởng của chúng tôi chỉ cách mấy trăm mét, đi mười phút là tới rồi, tôi dẫn các người đi vậy.” Xuyên Tử giới thiệu nói.
Thẩm Thanh Ca suy nghĩ một chút, ”Được thôi.”
Đào Tử nhỏ tiếng thở dài một hơi.
Xuyên Tử hào hứng lên xe, anh ta nhiệt tình chỉ đường.
Nhà xưởng rồng tầm vài trăm mét vuông, máy móc thiết bị hoàn toàn mới, bên trong còn có mấy chục công nhân đang sản xuất vải, ngoài ra những công nhân nữ đang dùng máy may để may quần áo.
“Thế nào? Ông chủ? Chúng tôi đều rất chuyên nghiệp! Mấy ông chủ lớn ở phía Nam đều đến chỗ tôi đặt hàng.” Xuyên Tử ngẩng cao đầu lên.
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình đều cảm thấy nhà xưởng này không tệ.
Thiết bị hoàn toàn mới, rất có quy mô.
“Ông chủ, anh muốn đặt bao nhiêu?” Xuyên Tử hỏi.
Thẩm Thanh Ca nói: “1000 đơn”
Thời đại này, 1000 đơn đối với nhà xưởng nơi hoang vu nghèo nàn này chắc chắn không phải là con số nhỏ.
Sắc mặt của Xuyên Tử thay đổi, “Chỉ 1000 đơn? Nhiều chút nữa đi, 10 bộ 4 đồng tiền, 1000 đơn mới 400 đồng tiền, các người thấy thế nào? Nhiều nhất một tuần là chúng tôi sẽ hoàn thành.”
Giá này Bạc Đình cảm thấy không cao.
Thẩm Thanh Ca nghe anh ta nói về giá cả của nhà xưởng ở huyện Châu phía nam nên cô nảy ra ý tưởng, biết rằng nó không hề đắt.
"Chúng ta đi đến xưởng Hồng Tinh xem thử đi." Thẩm Thanh Ca đề nghị.
"Xưởng Hồng Tinh? Ông chủ, đừng trách tôi nói nhiều, anh đi xưởng Hồng Tinh sẽ hối hận! Vẫn là nên tiết kiệm xăng đi..." Xuyên Tử chế giễu.
Thẩm Thanh Ca nắm cánh tay Bạc Đình, phớt lờ anh ta.
Khi đến xưởng Hồng Tinh, Thẩm Thanh Ca có chút thất vọng.
Toàn bộ tòa nhà xưởng Hồng Tinh có tổng diện tích chỉ hơn 100 mét vuông, chỉ có 10 máy móc, nhân công cũng chỉ có mười mấy người.
"Không ngờ ở đây lại... rách nát như vậy." Đào Tử nhỏ tiếng nói 1 câu.
Thẩm Thanh Ca tìm người phụ trách, "Tôi định đặt một nghìn đơn hàng. Anh xem bao nhiêu tiền?”
Đôi mắt của người phụ trách gần như trợn ra ngoài vì ngạc nhiên, "Một nghìn đơn hàng? Nhiều vậy sao?"
"Các người đợi một chút, tôi sẽ đi thương lượng với xưởng trưởng. Nhất định sẽ đưa ra mức giá thấp nhất cho các người!”
Người phụ trách chạy đến văn phòng xưởng trưởng.
Thẩm Thanh Ca cảm thấy thái độ của bọn họ rất tốt.
Sau khi chờ đợi vài phút, xưởng trưởng và người phụ trách cùng nhau bước ra.
"Chào chai người." Xưởng trưởng đưa tay ra bắt tay với họ, "Các người muốn đặt một nghìn đơn? Loại quần áo nào? Để tôi xem xưởng của chúng tôi có sản xuất được không."
Thẩm Thanh Ca trực tiếp đưa cho anh ta bộ đồ may sẵn, “Anh xem, trên quần áo còn phải thêu nữa.”
Xưởng trưởng cau mày, "Có chút rắc rối, nhưng chúng tôi có thể làm được! Cho chúng tôi nửa tháng được không? Tôi sẽ nhờ các công nhân nữ trong thôn thêu!"
“Được." Thẩm Thanh Ca gật đầu.
Xưởng trưởng vui mừng khôn xiết, bắt tay với Thẩm Thanh Ca một lần nữa, "10 bộ 3 đồng tiền! Cô thấy thế nào?"
“..." Thẩm Thanh Ca có chút ngạc nhiên.
Xưởng Hồng Tinh này là nhà xưởng bảo tàng à!
Xưởng trưởng sợ cô không đồng ý, nên tìm tới chiếc váy đã được sản xuất trước đó, “Cô gái, cô nhìn xem, những thứ này đều do xưởng chúng tôi sản xuất, chất liệu cũng giống như những gì cô mang đến, về chất lượng cô cứ yên tâm."
Cô sờ vào vải, kiểm tra chất lượng, quả nhiên không tệ.
Lần này đã đào được kho báu rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận