Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 582 -




Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Ca học xong sớm nên đi tới chợ đen.
Cô vừa đến, đã thấy quầy hàng của Cổ Tiểu Liên vây quanh một đống người.
“Có chuyện gì vậy?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
Ông cụ bán kẹo hồ lô nói: “Cô gái, hình như kẹo nhà cô bị trộm.”
Thẩm Thanh Ca len vào đám người, đi vào, chỉ thấy Cổ Tiểu Liên ngồi xổm trên mặt đất khóc.
Cô kéo Cổ Tiểu Liên đứng lên hỏi, “Làm sao vậy?”
“Thanh Ca, ổ khoá kho hàng bị cạy ra! Tôi xin lỗi! Tôi không trông kho hàng cho tốt.” Cổ Tiểu Liên khóc không thành tiếng.
Thẩm Thanh Ca cau mày, chạy tới chỗ kho hàng thì thấy ổ khoá ở cửa thật sự bị cạy ra, kẹo mứt lê bên trong có thể nghĩ đến, tất cả đều không thấy bóng dáng.
“Cái này gọi là cây to đón gió! Ai bảo bọn họ cứ khoe khoang mãi?” Xuân Tuệ vui sướng khi người gặp họa cười.
Trái tim Cổ Tiểu Liên càng đau, cô ấy nói: “Thanh Ca, tổn thất bao nhiêu kẹo vậy? Tôi bồi thường cho cô!”
“Không cần bồi thường, cũng không phải cô trộm.”
Thẩm Thanh Ca làm đám người tản đi.
Cô vào kho hàng, lén lấy kẹo từ trong không gian ra, để kẹo vào trong rổ, kêu Cổ Tiểu Liên tiếp tục bán.
“Thanh Ca, cô lấy kẹo từ đâu ra vâyh?” Cổ Tiểu Liên hỏi.
“Thật ra kho hàng vẫn còn kẹo, ăn trộm không phát hiện! Không sao! Hôm nay chắc bọn họ không tới nữa.” Thẩm Thanh Ca giả bộ bộ dáng rộng rãi.
Nói xong Thẩm Thanh Ca đi mua ổ khóa mới.
“Cô gái, loại khóa này rất dễ dàng cạy ra.” Ông cụ bán kẹo hồ lô nói.
Thẩm Thanh Ca cười nói: “Không có việc gì! Ăn trộm đã đến ngày hôm qua, hôm nay hẳn là sẽ không tới!”
“Haizz…” Những người khác không khỏi thở dài, bọn họ cũng không khuyên nữa.
Cô gái này đúng là rộng rãi!
Về đến nhà, Thẩm Thanh Ca nói chuyện kho hàng bị trộm cho Bạc Đình nghe.
Khuôn mặt của Bạc Đình lập tức đen lại, “Hửm? Anh sẽ gọi điện thoại cho A Chính! Để cậu ta phái người đi lục soát!”
Mua bán ở chợ đen xảy ra vấn đề, lại không thể báo cảnh sát, chỉ có thể để người chợ đen tự giải quyết.
“Anh đừng gọi! Người khác sẽ cảm thấy em vô dụng, chỉ biết dựa vào đàn ông.”
Anh nhéo mặt cô, “Anh là chồng em, em dựa vào anh thì làm sao vậy?”
“Không được! Em không muốn để bạn anh khinh thường em… Nhưng có lẽ đêm nay thật sự yêu cầu các anh tới giúp.”
“Ừm.”
Ăn cơm trưa xong, Thẩm Thanh Ca để Bạc Đình đổ đồ ăn thừa đi.
Trước kia ở nông thôn, có gà nuôi, đồ ăn thừa trong nhà còn có thể cho gà ăn.
Nhưng bây giờ ở trong thành phố, trong nhà chỉ có con thỏ, cơm thừa chỉ có thể đổ đi.
Bạc Đình cầm một cái chậu, đổ cơm thừa vào đống rác đầu hẻm.
Đột nhiên, một đứa trẻ gầy gòm xuất hiện, lấy cơm ăn.
“Đừng ăn!” Bạc Đình nhăn mi, trên mặt phủ một tầng hơi mỏng sương lạnh.
Nhưng bé trai không nghe anh, cầm lấy đống cơm khô cứng tiếp tục ăn.
“Đứa trẻ này, nếu ăn rồi xảy ra chuyện, chính là gây phiền toái cho tôi!” Bạc Đình nắm lấy cổ áo sau dơ hề hề của cậu bé, thô bạo đem cậu bé ném sang một bên.
Vừa lúc thấy cảnh như vậy, ngũ quan của Thẩm Thanh Ca đều sắp dính vào nhau.
“Anh Đình… Sao anh lại bắt nạt trẻ con?” Cô chạy nhanh đi lên phía trước, nâng đứa trẻ trên mặt đất đứng dậy.
“Nó ăn đồ ăn thừa của nhà chúng ta, đồ ăn đều sắp hỏng hết rồi…” Bạc Đình lạnh lẽo trừng đứa trẻ.
Thẩm Thanh Ca nhìn chằm chằm đứa trẻ vài giây, lúc này mới phản ứng lại, “Cháu là Hổ Tử?”
“Vâng…” Hổ Tử rũ đầu xuống.
Cô thở dài, “Về nhà ăn đi! Cháu ăn cơm thừa nhà dì sẽ bị tiêu chảy, mẹ cháu còn không chửi chết dì?”
“Mẹ không cho cháu cơm ăn! Còn bảo cháu đi tìm mẹ ruột đi! Cháu chỉ có thể như vậy…” Hổ Tử nức nở nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận