Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 630 -




Buổi tối, Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca đi về nhà nghỉ ngơi.
Toàn thân anh đều là mùi rượu, trên người còn thoang thoảng mùi thuốc lá.
Cô bóp mũi, đẩy người vào trong sân, “Trên người của anh đầy mùi khói thuốc mùi rượu, anh tắm rửa xong hẵng vào nhà.”
“Em ghét bỏ anh?” Đôi mắt đào hoa của anh giơ lên, nốt ruồi ở đuôi mắt thoạt nhìn vô cùng dịu dàng.
Cô không cho mặt mũi, nói: “Đúng!”
“Cô nhóc hư đốn.” Tựa hồ khóe miệng của anh hơi cong.
Thẩm Thanh Ca vội vàng trải giường chiếu, giường đệm đều là mượn của Lê Hoa.
Đệm bọn họ đặt ở trong ngăn tủ, hơi có mùi mốc.
Ít lâu sau, Bạc Đình tắm rửa xong đẩy cửa tiến vào, “Thanh Ca, em còn có việc muốn làm ở chỗ này không?”
Cô tự hỏi một chút, “Ngày mai em đi thăm mẹ của Cổ Tiểu Liên một chút, còn lại không có.”
“Ừm! Vậy chiều mai đi, đừng chậm trễ ngày khai giảng của em.”
Không biết có phải là ảo giác hay không, gần đây cô cảm thấy Bạc Đình trầm ổn rất nhiều.
Sáng sớm hôm sau, Bạc Đình mượn xe đạp của A Hổ đưa Thẩm Thanh Ca đi thôn Phú Quý ở bên cạnh, hỏi thăm mẹ của Cổ Tiểu Liên.
Mẹ của Cổ Tiểu Liên gầy đến hai má hõm xuống, sắc mặt vàng như nến, tay che dạ dày, một cái tay khác chậm rì rì giặt quần áo.
Mà cha và bà nội của Cổ Tiểu Liên sưởi ấm ở trong phòng, cắn hạt dưa, không để bụng chút nào.
Cô đưa ảnh Cổ Tiểu Liên cho mẹ của Cổ Tiểu Liên, trò chuyện hai câu rồi đi.
“Cha của cô ấy cũng thật là không phải thứ tốt.” Bạc Đình chế nhạo nói.
“Rất thê thảm! Mẹ cô ấy cũng gầy thành da bọc xương, trời lạnh như vậy, còn để bà ấy giặt quần áo.”
Mấu chốt là, cha của Cổ Tiểu Liên không phải truyền thống ý nghĩa thượng người đàn ông hư hỏng.
Ông ấy không bạo lực gia đình cũng không say rượu, chỉ là không quan tâm vợ, coi vợ như nô lệ mà đối xử thôi.
Chắc chắn người ngoài cảm thấy cha của Cổ Tiểu Liên là người đàn ông tốt, cực khổ cho con gái học đại học, cũng không làm loạn ở bên ngoài.
Bạc Đình vỗ bả vai cô, “Chúng ta không quản được người khác, làm tốt chính mình là đủ rồi.”
“Ừm! Trở về em sẽ nói tình huống cho Cổ Tiểu Liên nghe.” Dù sao chỉ là một câu chuyện.
Khi Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca về nhà, thì hai người hơi trợn tròn mắt.
Triệu Thiết Cương, bí thư chi bộ và một đám người dân đều đứng ở cổng lớn nhà bọn họ.
“Có chuyện gì?” Con ngươi của Bạc Đình phủ lên một tầng lạnh lẽo.
Cầm đầu là tộc trưởng nhà họ Triệu, nhà họ Triệu là người thành lập ra thôn Tường Hòa sớm nhất.
Tộc trưởng nhà họ Triệu đức cao vọng trọng, sắp đến 90 tuổi, ông ta chống gậy, vẻ mặt khinh thường liếc nhìn Thẩm Thanh Ca.
“Đồi phong bại tục! Sao người phụ nữ này lại có thể làm loại tóc này! Mau cắt đi!” Tộc trưởng Triệu chỉ vào Thẩm Thanh Ca nói.
Xuân Hoa tiếp tục nói: “Còn không phải sao? Tộc trưởng, tôi khuyên cô ấy, cô ấy không nghe, còn biến chị của tôi thành dáng vẻ không đứng đắn.”
Tộc trưởng Triệu quát lớn, “Ai da! Mau cắt đi! Nếu không thì cút khỏi thôn.”
“Được rồi! Tôi tới cắt giúp cô ấy.” Xuân Hoa lập tức móc cây kéo từ trong túi ra.
Vừa thấy đã biết là âm mưu từ lâu.
Xuân Hoa đi về phía Thẩm Thanh Ca, “Thẩm Thanh Ca! Cô không đứng đắn, cũng không thể làm bại hoại không khí ở thôn Tường Hoà chúng tôi! Tôi đang giúp cô đó.”
Bí thư chi bộ thở dài, “Hiện tại là thời đại nào! Thật ra rất nhiều người ở huyện thành đều uốn kiểu tóc này.”
“Không được! Trong thành là trong thành, trong thôn là trong thôn! Cô ấy vào thôn, phải tuân thủ quy tắc trong thôn.” Tộc trưởng Triệu không thuận theo không buông tha.
Xuân Hoa cười xấu xa đến gần Thẩm Thanh Ca, Thẩm Thanh Ca thấy tình thế như vậy, đoạt kéo qua, một cái tay khác kéo lấy tóc thắt bím của Xuân Hoa.
“Cô muốn làm gì?”
“Xuân Hoa! Tôi cho cô mặt mũi, cô không cần, cũng đừng trách tôi!” Thẩm Thanh Ca dùng cây kéo nhắm đến da đầu cuar Xuân Hoa, xoẹt một kéo.
“A…” Xuân Hoa đau lòng kêu to.
Một bên tóc rơi xuống mặt đất.
Mọi người đều nhìn trợn tròn mắt.
Lúc này trong lòng Thẩm Thanh Ca chỉ có một từ, sảng khoái!
Dù sao cô sẽ lập tức rời thôn, còn sợ đắc tội với ai?
“Thẩm Thanh Ca! Cô dám cắt bím tóc của tôi, tóc của cô cũng không giữ được.” Xuân Hoa kích động chỉ vào cô, “Mọi người, mau cắt tóc của Thẩm Thanh Ca luôn đi!”
Một đám phụ nữ ghen ghét Thẩm Thanh Ca định tiến lên bắt người.
Thẩm Thanh Ca mở miệng nói: “Không cần uổng phí sức lực! Tôi đây sẽ rời khỏi thôn!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận